Tổng thống Trump và Putin lần đầu bắt tay tại G20 Tổng thống Mỹ Donald Trump và Tổng thống Nga Vladimir Putin vừa có cái bắt tay lần đầu tiên và khẳng định sẽ gặp lại nhau để thảo luận về quan hệ Nga - Mỹ.
Chuyên gia mổ xẻ cái bắt tay “khác lạ” của ông Trump và Putin
Dân trí Để đánh giá cuộc hội đàm đầu tiên giữa Tổng thống Mỹ Donald Trump và người đồng cấp Nga Vladimir Putin, các chuyên gia đã dựa vào ngôn ngữ cơ thể của họ, giữa một bên vốn là ngôi sao truyền hình thực tế, một bên từng là điệp viên.
Tổng thống Mỹ Donald Trump và người đồng cấp Nga Vladimir Putin lần đầu bắt tay bên lề hội nghị thượng đỉnh G20 ở Đức ngày 7/7.
Báo Guardian của Anh cho biết, chiều 7/7 theo giờ địa phương, Tổng thống Trump và Tổng thống Putin đã có cuộc hội đàm đầu tiên kéo dài 140 phút về nhiều chủ đề khác nhau. Như vậy, cuộc hội đàm đã kéo dài gấp 3 lần so với dự kiến ban đầu.
Trước khi hội đàm kín trong phòng riêng, hai nhà lãnh đạo đã có hai dịp bắt tay nhau trước ống kính máy quay, một lần khi chạm mặt tại hội nghị G20, một lần khi gặp gỡ báo chí.
Mọi cử chỉ, ngôn ngữ của hai nhà lãnh đạo Nga, Mỹ đã được quan sát chi tiết. Rất nhiều ý kiến của chuyên gia ngôn ngữ cơ thể đã được đưa ra, song một đánh giá chung nhất đó là cái bắt tay không giống phong cách thường thấy của ông Trump.
“Hoàn toàn khác. Tôi đã quan sát kỹ tất cả những lần bắt tay (của ông Trump), ông ấy luôn là người chủ động dường như để nắn gân người đối diện”, ông Tonya Reiman, tác giả cuốn “Sức mạnh của ngôn ngữ cơ thể”, nhận định.
Theo các chuyên gia, trong lần gặp gỡ đầu tiên với Tổng thống Putin, ông Trump dường như không vận dụng phong cách này. Thay vì kéo người đối diện sát về phía mình, lần này, ông Trump giữ khoảng cách khi bắt tay ông Putin.
Lillian Glass, một chuyên gia về ngôn ngữ cơ thể và giao tiếp tại Los Angeles, nhận định: “Các bạn có thể thấy, Tổng thống Trump khá thận trọng. Ông ấy không tươi cười suốt cuộc gặp, cũng không ngả về phía ông Putin”.
Chuyên gia này cho rằng, lý do rất đơn giản bởi: “Giữa lúc nhiều lùm xùm, ông ấy không muốn người Mỹ, không muốn thế giới có ấn tượng lệch lạc. Ông ấy không muốn tỏ ra quá thân mật”.
Trong khi đó, Patti Wood, tác giả cuốn: “Tạo ấn tượng ban đầu tốt nhất”, cho rằng trong lần bắt tay đầu tiên, có thời điểm, ông Trump dùng tay trái vỗ nhẹ lên cánh tay phải của ông Putin.
“Cử chỉ này dường như là ngầm nói “Tôi ủng hộ ngài”, chuyên gia Wood nói. Tuy nhiên, bà cũng cho rằng, việc sử dụng tay trái khi bắt tay thường để thể hiện mong muốn kiểm soát đối với người đối diện.
Ở lần bắt tay thứ 2, khi ông Trump và ông Putin trả lời báo chí trước cuộc hội đàm kín, ông Trump chủ động đưa tay ra nhưng với tư thế lòng bàn tay ngửa lên trên. Chuyên gia cho rằng, cử chỉ này cho thấy, ông Trump sẵn sàng để Tổng thống Putin chủ động trong cuộc hội đàm.
Về phần mình, Tổng thống Nga trong những phút cuối cùng của cuộc gặp đã chỉ ngón tay trỏ về phía ông Trump. Chuyên gia Wood nhận định: "Thời điểm diễn ra việc này khá thú vị vì đó là khi ông Putin vừa nhoài người ra phía trước vừa chỉ tay. Đây là hành động thể hiện quyền lực của tổng thống Nga".
Minh Phương
Tổng hợp
Ngôn ngữ cơ thể của hai trong số những nguyên thủ quyền lực nhất thế giới được giới chuyên gia phân tích triệt để - theo BBC.
Theo chuyên gia phân tích ngôn ngữ cơ thể Mary Civiello từ đài BBC, chỉ qua đoạn clip ngắn ngủi giữa Tổng thống Mỹ Donald Trump và Tổng thống Nga Vladimir Putin, có thể thấy được hai thái cực khác nhau giữa tâm lí và hành vi của hai vị nguyên thủ này.
Bài phân tích tập trung vào những điểm nổi bật sau đây:
1. Bắt tay
Tổng thống Trump nổi tiếng với kiểu bắt tay không giống ai của mình, nhưng lần này, có vẻ ông Trump đã "đầu tư" nhiều hơn cho cái bắt tay lịch sử với ông Putin. Khi gặp nhau trước buổi họp mặt chính thức, ông Trump chủ động đưa tay nắm lấy bàn tay của Putin, bắt đầu 1 cái bắt tay ngang hàng, không ai hơn ai.
Tổng thống Mỹ Trump dùng cả hai tay để bắt tay Tổng thống Nga Putin
Nhưng sau đó, ông Trump tiếp tục đưa tay còn lại vỗ nhẹ phía dưới cánh tay ông Putin, cho thấy một phong thái đầy tự tin.
Trong những giây sau của đoạn clip, ông Trump tiếp tục thể hiện quyền lực áp đảo khi vỗ nhẹ lưng ông Putin lúc hai người cùng đứng nói chuyện với các nhân vật khác có mặt trong phòng.
Ông Trump vỗ nhẹ vai ông Putin trước mặt mọi người
2. Cách ngồi
Một lần nữa, ông Putin tỏ ra lép vế trước ông Trump. Với lợi thế về chiều cao của mình, ông Trum (cao khoảng 1,9m) thoải mái ngồi vươn về phía trước, hai tay tựa vào đùi.
Trong khi đó, ông Putin (cao khoảng 1,7m) lại khá căng thẳng khi phải dựa hai tay lên cạnh ghế hai bên.
Ông Trump ngồi khá thoải mái trong khi ông Putin nắm tay đầy lo lắng.
Bên cạnh đó, Tổng thống Trump chụm tay lại theo hình tháp chuông một cách nhẹ nhàng, còn Tổng thống Putin lại tỏ ra khá lo lắng, đăm chiêu khi dùng một tay nắm lấy ngón tay tay còn lại.
3. Giao tiếp bằng mắt
Khi ông Trump nói với ông Putin, báo giới và mọi người xung quanh, ông nhìn thẳng vào mắt và cũng không né tránh máy quay.
Ngược lại, ông Putin chủ yếu nhìn lơ đãng xuống phía dưới, và chỉ ngước đầu lên cho một cái liếc mắt và gật đầu lấy lệ để kết thúc cuộc nói chuyện.
Ông Trump nhìn thẳng vào ông Putin trong khi ông Putin vẫn đăm chiêu nhìn xuống đất
Có vẻ như việc xuất hiện này không thực sự có ý nghĩa với ông Putin và vị nguyên thủ này chỉ muốn mau chóng về phòng họp và thực sự bắt đầu công việc của mình.
Nguồn : Soha/Trí thức trẻ
Chỉ có 6 nhân vật tham gia cuộc họp kín cấp cao giữa ông Trump và ông Putin
Tổng thống Mỹ Donald Trump và Tổng thống Nga Vladimir Putin.
Sẽ chỉ có sáu người tham dự cuộc gặp mặt lần đầu tiên giữa Tổng thống Mỹ Donald Trump với Tổng thống Nga Vladimir Putin ngày hôm nay.
Theo các nguồn tin, sáu nhân vật này bao gồm Tổng thống Trump, Tổng thống Putin, Ngoại trưởng Mỹ Rex Tillerson, Ngoại trưởng Nga Sergey Lavrov và hai phiên dịch viên.
Tuần trước, cố vấn an ninh quốc gia H.R. McMaster thông báo với các phóng viên rằng sẽ "không có chương trình nghị sự cụ thể nào" và "hai Tổng thống sẽ đàm phán bất cứ chuyện gì họ muốn."
Ngoại trưởng Nga Sergey Lavrov
Ngoại trưởng Mỹ Rex Tillerson
Giới chuyên gia dự đoán, có khả năng ông Trump sẽ đề cập tới việc Nga can thiệp vào cuộc bầu cử Tổng thống Mỹ năm ngoái.
Ông Trump đã nhiều lần nghi ngờ quá trình và kết quả điều tra của tình báo Mỹ khi cho rằng Điện Kremlin đã can thiệp bằng nhiều hình thức trong cuộc bầu cử để giúp ông giành chiến thắng.
Các cố vấn cao cấp của Tổng thống Trump cũng bày tỏ lo lắng về những gì ông sẽ nói trong cuộc họp. Họ cũng đã vận động ông Trump cho phép Fiona Hill - Giám đốc của Hội đồng An ninh Quốc gia châu Âu, Nga và cũng là một nhà phê bình hàng đầu cho những vấn đề xoay quanh Điện Kremlin – được có mặt trong cuộc họp để nhắc nhở ông Trump không nên cư xử quá thân thiện với Tổng thống Nga Putin.
Tuy nhiên, cuộc vận động này không thành công và không ai có thể đoán trước được cuộc gặp mặt lịch sử này sẽ diễn ra như thế nào.
theo Trí Thức Trẻ
Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình bảo vệ thương mại tự do giữa G20
Việc nhà tài phiệt dầu khí Rex Tillerson được ông Trump đề cử làm Ngoại trưởng Mỹ được truyền thông quốc tế phổ biến nhận định là "tin mừng" đối với nước Nga.
Ngoại trưởng Mỹ "nhiều duyên nợ" với Nga: Tín hiệu buồn cho Trung Quốc
Những mối quan hệ sâu sắc và bền chặt trong nhiều năm giữa tỉ phú gốc Texas với Nga đã khiến sự bổ nhiệm của Tổng thống đắc cử Donald Trump thành "tin tốt 100%" đối với Tổng thống Nga Vladimir Putin - một chính trị gia đối lập ở Mỹ khẳng định.
Nhưng ở Bắc Kinh, chính phủ Trung Quốc đã "quay cuồng" trong gần 2 tuần qua bởi những động thái mang dấu hiệu đột phá trong chính sách đối ngoại của Trump với nước này, đặc biệt liên quan đến vấn đề Đài Loan và nguyên tắc "Một Trung Quốc".
Vụ bổ nhiệm Rex Tillerson đối với Trung Quốc càng không có gì đáng ăn mừng, thay vào đó là nỗi sợ dâng cao rằng chính quyền Trump thực sự sẽ tìm mọi cách lôi kéo Nga trở lại, như một phần của chiến lược cứng rắn nhằm cô lập Trung Quốc.
Giáo sư Đại học nhân dân Trung Quốc, ông Thời Ân Hoằng nói về Ngoại trưởng tương lai của Mỹ: "Ông ta là một chiến lược gia hết sức mạo hiểm".
Điều này không phải là tín hiệu tốt lành khi chính Trump cũng đang thách thức chính sách về Đài Loan mà Mỹ-Trung đã thỏa thuận và cùng thực hiện suốt gần 4 thập kỷ qua.
"Nếu Putin và Trump trở thành bạn thân thì Trung Quốc chẳng thể làm gì được nữa. Nhưng Trung Quốc sẽ sẵn sàng đón nhận sự xa lánh ở một mức độ nào đó giữa Moscow và Bắc Kinh," ông Thời nói.
Bổ nhiệm Rex Tillerson được đánh giá là động thái rõ rệt của Trump nhằm "xoay trục sang Nga". (Ảnh: Bloomberg)
Thời báo Hoàn Cầu (Trung Quốc) hôm 14/12 viết, nỗi sợ ngày càng rõ rệt trong dư luận Trung Quốc là chính quyền Trump gần như chắc chắn sẽ thực thi chính sách cứng rắn với họ, đồng thời cố gắng làm rạn nứt quan hệ Nga-Trung. Tờ này nhanh chóng trấn an rằng suy nghĩ đó "thật nực cười".
John Delury, trợ lý giáo sư về ngành Trung Quốc học tại ĐH Yonsei, Hàn Quốc, đánh giá trong vòng tròn xoay quanh chính sách của Trump với Trung Quốc, việc đề cử Tillerson là một bằng chứng rõ ràng rằng Mỹ đang "xoay trục sang Nga".
Rex Tillerson, CEO của ExxonMobil, đã có ít nhất 5 chuyến công tác đến Trung Quốc kể từ năm 2008. Lần gần đây nhất là vào tháng 7/2016, khi đó ông đã gặp Wang Yilin, một đảng viên kỳ cựu của đảng Cộng sản Trung Quốc và là Chủ tịch Tập đoàn Dầu khí Quốc gia Trung Quốc (CNPC).
Nhưng từng đó chẳng là gì, bởi Tillerson là một người phản đối các biện pháp cấm vận của Mỹ áp đặt lên Nga, và mối liên hệ ông có với Moscow sâu sắc hơn quá nhiều so với Bắc Kinh.
Theo báo Guardian (Anh), nhà tài phiệt này được cho là có quan hệ cá nhân thân thiết với Igor Serchin, Chủ tịch tập đoàn dầu khí Rosneft. Như chuyên gia Mark Galeotti cua ĐH New York bình luận: "Putin tin tưởng ông ấy (Sechin) hơn bất kỳ ai."
Theo Delury, ngay cả trước khi Tillerson được bổ nhiệm, Bắc Kinh cũng không khó nhận thấy Trump đang gửi "tín hiệu nồng ấm đến Moscow", trái ngược với sự lạnh nhạt mà Trung Quốc và Chủ tịch Tập Cận Bình nhận được.
"Trung Quốc nhận thức rất rõ về 'tiêu chuẩn kép' trong cách mà ông Trump xích lại gần Putin, trong khi cố gắng xa lánh Tập Cận Bình hết mức, nếu không muốn nói là một mối quan hệ gây hấn," Delury nói.
"Điều này cho thấy có động cơ địa chính trị đằng sau, và hiển nhiên không được nhìn nhận thông qua giá trị bề nổi. Bởi nếu Trump thích những người quyền lực, như người ta thường nói, thì đáng lý ông cũng phải thích Tập Cận Bình nhiều như Putin."
Trung Quốc đã sẵn sàng đón nhận sự xa lánh của Nga? (Ảnh: Mikhail Svetlov/Getty Images)
Kịch bản Nixon-Mao Trạch Đông tái hiện?
Bộ ngoại giao Trung Quốc hôm 14/12 đưa ra phản ứng "chung chung" về việc Trump bổ nhiệm Tillerson. Người phát ngôn Cảnh Sảng nói Trung Quốc "sẵn sàng làm việc với Ngoại trưởng Mỹ, dù người đó là ai, để đưa quan hệ Mỹ-Trung phát triển".
Dù vậy, một số nhà quan sát cho rằng ban lãnh đạo Trung Quốc sẽ được "báo động" về khả năng ông Trump chơi "lá bài Trung Quốc" theo cách ngược lại với Richard Nixon.
Hồi năm 1972, nhằm cô lập Liên Xô, Nixon và Ngoại trưởng Henry Kissinger đã tới Trung Quốc để có màn "hàn gắn lịch sử" với lãnh tụ Mao Trạch Đông. Trong bối cảnh quan hệ Xô-Trung rạn nứt, sự kiện này là một đòn giáng mạnh lên vị thế của Moscow.
Do đó, không loại trừ khả năng trong tương lai ông Trump làm điều tương tự với Putin, và lần này "nạn nhân" là Bắc Kinh.
Jean-Pierre Cabestan, giáo sư khoa học chính trị tại ĐH Baptist, Hồng Kông, tin rằng "đó chính là ý định của Trump".
Mối liên kết về chính trị và kinh tế giữa Bắc Kinh-Moscow đã "nở rộ" kể từ khi ông Tập lên nắm quyền năm 2013 và thúc đẩy chiến lược tô vẽ hình ảnh hai quốc gia như "bạn thân mãi mãi".
Hồi tháng 9 năm ngoái, ông Putin là khách mời danh giá nhất tại lễ diễu binh rầm rộ của Trung Quốc trên quảng trường Thiên An Môn, còn ông Tập cũng dự lễ duyệt binh Ngày chiến thắng của Nga trước đó 4 tháng.
Bất chấp Nga-Trung khẳng định "quan hệ hai nước chưa bao giờ tốt đẹp đến vậy", giáo sư Thời Ân Hoằng nhận xét nhà lãnh đạo Nga có thể bị hấp dẫn "bởi củ cà rốt mà Trump đung đưa trước mũi ông ấy".
Cải thiện quan hệ với Washington, nhiều khả năng là cả NATO và Liên minh châu Âu (EU), để tiến tới chấm dứt cấm vận kinh tế và giảm phụ thuộc vào Trung Quốc là viễn cảnh rất ấn tượng. "Ông Putin sẽ hết sức vui lòng," học giả Trung Quốc nói.
John Delury không ngạc nhiên nếu Trump đến thăm Nga trước Trung Quốc: "Trump đang tìm kiếm đòn bẩy trước Trung Quốc và cố gắng nhằm vào họ. Ông đã khiến Bắc Kinh phải giãy nảy với Đài Loan, và tôi tin rằng ông có thể thử một chuyến đi tới Moscow."
Chuyên gia này thậm chí tính đến khả năng Trump kiềm chế Bắc Kinh bằng một động thái chưa từng có trong lịch sử như... gặp mặt nhà lãnh đạo Triều Tiên Kim Jong Un bên lề một sự kiện nào đó tại Nga.
"Đó có thể là thế giới mới mà chúng ta đang bước vào," Delury mô tả. "Bắc Kinh sẽ không thích điều này. Đây là động thái sẽ đặt Bắc Kinh vào thế bí bởi họ muốn đối thoại... và họ cũng luôn nói rằng người Mỹ phải nói chuyện với Bình Nhưỡng.
Nhưng khi điều đó xảy ra ở Moscow, mà Trung Quốc chỉ hiện diện một cách mờ nhạt... thì chắc chắn họ sẽ hụt hẫng."
theo Trí Thức Trẻ
Nixon-Kissinger đã kéo nước Mỹ vào chính sách Một Trung Quốc như thế nào?
Đức Huy
Trong những năm 70 của thế kỉ trước, dưới bàn tay của bộ đôi Nixon-Kissinger, chính sách đối ngoại của Mỹ với Trung Quốc đã trải qua hai bước ngoặt lịch sử.
"Chúng ta sẽ tiếp tục giữ quan hệ gần gũi, thân thiện với Đài Loan, nhưng chúng ta cũng phải nhớ, và [chính quyền Đài Loan] cũng phải chuẩn bị tâm lý cho một thực tế rằng, Mỹ sẽ từng bước tiếp tục đi trên quỹ đạo bình thường hóa với cả bên còn lại - tức Trung Quốc đại lục. Đây là vấn đề thuộc phạm trù lợi ích quốc gia. Không phải vì chúng ta yêu quý gì [đại lục], mà vị trí chiến lược của họ [buộc ta phải làm vậy]".
Đó là những lời dặn dò trực tiếp qua điện thoại mà Tổng thống Mỹ Richard Nixon gửi tới Đại sứ Mỹ tại Đài Loan bấy giờ, ông Walter McConaughy, vào ngày 30/6/1971. Chỉ thị của "sếp" khi đó thực sự đã đặt McConaughy vào thế khó, buộc vị Đại sứ này phải tìm cách lựa lời nói với chính quyền Tưởng Giới Thạch về hướng đi mới của Washington.
Sở dĩ nói ông McConaughy gặp khó là bởi giống như đại bộ phận các nước phương Tây khác, khi đó Mỹ vẫn giữ quan hệ ngoại giao với Đài Loan và chưa thiết lập quan hệ với Trung Quốc. Quốc dân đảng (KMT) cũng nhận được rất nhiều sự trợ giúp từ Washington kể từ khi phải rút về Đài Loan sau thất bại trong nội chiến Trung Quốc năm 1949.
Nhưng vì lợi ích quốc gia, mà cụ thể ở đây là tham vọng muốn bắt tay với Bắc Kinh để kiềm tỏa Liên Xô, Washington đã quyết định thực hiện hai nước đi mang tính bước ngoặt về ngoại giao:
- Nước đi thứ nhất mang tính bản lề, đó là chuyến thăm lịch sử của Nixon tới Bắc Kinh năm 1972, với kết quả là Thông cáo Thượng Hải được hai bên Trung-Mỹ đưa ra, trong đó ghi rõ:"Mỹ hiểu rằng người Trung Quốc ở cả hai bờ eo biển Đài Loan đều trung thành với quan điểm chỉ có một chính phủ Trung Quốc duy nhất, và Đài Loan là một phần của Trung Quốc. Mỹ không phản đối quan điểm đó".
Nixon và phu nhân trong chuyến thăm lịch sử tới Trung Quốc năm 1972. Ảnh: History.com
Chính sách "một Trung Quốc", đúng như tên gọi của nó, có nghĩa rằng chỉ tồn tại một chính phủ hợp pháp duy nhất quản lý Trung Quốc. Bắc Kinh và Đài Loan đều công nhận chính sách này, và cho rằng mình, chứ không phải bên còn lại, mới là chính phủ hợp pháp của Trung Quốc.
Chính sách này buộc các nước trên thế giới nếu đã thiết lập quan hệ ngoại giao cấp nhà nước với Bắc Kinh thì không được phép thiết lập quan hệ ngoại giao cấp nhà nước với Đài Loan, và ngược lại.
- Và nước đi thứ hai mang tính quyết định, là việc chính phủ của Tổng thống Mỹ Jimmy Carter tuyên bố chính thức cắt đứt quan hệ ngoại giao cấp nhà nước với Đài Loan, để thiết lập quan hệ ngoại giao với Trung Quốc vào ngày 1/1/1979, phù hợp với chính sách "một Trung Quốc" mà Mỹ vẫn tuân thủ cho tới hiện tại.
Nhưng để có được hai bước đi mang tính bước ngoặt như vậy, không thể không kể đến hàng loạt những sự kiện, những cuộc đối thoại bí mật vô cùng quan trọng diễn ra nơi hậu trường trong vài năm trước đó.
1969-1970: Mỹ đánh tiếng, Trung hưởng ứng, Đài bất bình
Ý tưởng xích lại gần Trung Quốc trên thực tế đã được Nixon hé lộ từ khi ông còn là ứng viên tranh cử Tổng thống. Năm 1967, trong một bài viết đăng trên tạp chí Foreign Affairs, Nixon khẳng định: "Chúng ta không thể cứ mãi để Trung Quốc bên ngoài tập thể các quốc gia trên thế giới, cứ để Trung Quốc nuôi dưỡng tham vọng, nuôi dưỡng sự thù địch, và đe dọa các nước láng giềng".
Ngày 1/2/1969, chỉ hai tuần sau khi chính thức lên nắm quyền tại Nhà Trắng, Nixon lập tức tìm cách thiết lập các kênh liên lạc với phía Trung Quốc. Trong một bức điện gửi tới Cố vấn An ninh Quốc gia Henry Kissinger, Nixon viết:
"Tôi cho rằng chúng ta cần tìm mọi cách để thể hiện rằng chính phủ Mỹ hiện tại đang 'cân nhắc mọi phương án nối lại quan hệ với người Trung Quốc'. Nhưng tất nhiên, điều này phải được thực hiện một cách bí mật và không được phép xuất hiện trên các phương tiện thông tin đại chúng trong bất kì hoàn cảnh nào".
Tháng 7/1969, Nixon thăm Pakistan và họp mặt với người đồng cấp Yahya Khan. Sau cuộc gặp, một nhà ngoại giao Mỹ tại Pakistan đã chuyển lời tới Kissinger rằng phía Pakistan hiểu rằng Mỹ muốn tiếp cận Trung Quốc và nhờ Pakistan, vốn có quan hệ tốt với Bắc Kinh, "chuyển lời".
Nhưng dù có muốn bắt tay với Trung Quốc thế nào đi nữa, thì Kissinger vẫn không muốn Mỹ phải thể hiện hình ảnh "xuống nước" một cách thái quá như vậy. Ông lập tức cử phụ tá Hal Saunders tới trao đổi với Đại sứ Pakistan tại Mỹ, Agha Hilaly, để làm rõ hai điểm.
Thứ nhất, Mỹ cho rằng việc chuyển lời không cần quá gấp gáp hay đòi hỏi nỗ lực đáng kể gì từ phía Pakistan. Việc cho Trung Quốc thấy quan điểm của Mỹ là quan trọng, nhưng không phải một điều gì đó cần phải thực hiện ngay lập tức.
Thứ hai, điều mà Tổng thống Nixon muốn là Tổng thống Yahya sẽ, vào một thời điểm thích hợp và tự nhiên, nêu quan điểm của Mỹ đối với Trung Quốc một cách rõ ràng, nhưng không cần phải nghiêm trọng hóa vấn đề.
Tháng 12/1969, trong một động thái khác nhằm thể hiện thiện chí, Nixon đã nghe theo lời khuyên của Ngoại trưởng William Rogers và quyết định nới lỏng các hàng rào giao thương với Trung Quốc, trong đó có việc mua bán các mặt hàng nông sản Mỹ.
Nỗ lực "đánh tiếng" trong suốt năm đầu của nhiệm kì Nixon đã thu về thành quả đầu tiên, khi vào tháng 2/1970, cấp dưới của Kissinger báo cáo rằng đại diện phía Trung Quốc, thông qua kênh liên lạc tại Warsaw, cho biết: "nếu Mỹ muốn cử một đại diện cấp Bộ trưởng hoặc đặc phái viên của Tổng thống tới Trung Quốc để thảo luận thêm về quan hệ Mỹ-Trung, thì Bắc Kinh sẵn sàng tiếp đón".
Dù rất cố gắng giữ bí mật, song các động thái của Mỹ vẫn không qua nổi mắt chính quyền Đài Loan. Tháng 3/1970, Tưởng Giới Thạch đã đích thân viết thư gửi tới Nixon, trong đó thể hiện sự quan ngại trước cách tiếp cận mới của Mỹ với Bắc Kinh. Một tháng sau, con trai của Tưởng là Tưởng Kinh Quốc đã gặp trực tiếp Kissinger để bàn thêm về vấn đề này.
Một mặt, Nixon-Kissinger tìm cách xoa dịu Đài Loan, mặt khác, bộ đôi này vẫn tìm mọi phương án để thiết lập một kênh liên lạc với Bắc Kinh.
1971: Ngoại giao bóng bàn, chuyến thăm "mở đường" của Kissinger, và tuyên bố lịch sử của Nixon
Tháng 4/1971, hơn 2 năm sau khi Nixon bắt đầu chiến dịch "đánh tiếng" muốn thiết lập quan hệ với Trung Quốc, Bắc Kinh lần đầu tiên công khai hưởng ứng ý tưởng của Washington, và thể hiện thiện chí của mình bằng một hình thức rất đặc biệt.
Trong lúc đang tham dự giải bóng bàn thế giới tổ chức tại Nagoya, Nhật Bản, đội tuyển bóng bàn Mỹ đã bất ngờ nhận được lời mời tới Trung Quốc thi đấu giao hữu. Không ai khác, chính Mao Trạch Đông là người trực tiếp thông qua lời mời này, dù trước đó Bộ Ngoại giao Trung Quốc vẫn làm theo thông lệ và từ chối không cấp thị thực cho các thành viên đội tuyển Mỹ.
Ngày 10/4/1971, đội tuyển bóng bàn Mỹ gồm 15 người đã bước qua cây cầu từ Hong Kong sang đại lục, qua đó trở thành những người Mỹ đầu tiên đặt chân tới Trung Quốc kể từ năm 1949.
Đội tuyển bóng bàn Mỹ thăm Vạn Lý Trường Thành năm 1971. Ảnh: CNN
Đáp lại thiện chí của Bắc Kinh, trong lúc đội tuyển bóng bàn Mỹ vẫn đang ở Trung Quốc, Nixon tuyên bố sẽ nối lại việc cấp thị thực cho người Trung Quốc, đồng thời nới lỏng kiểm soát tiền tệ để Trung Quốc có thể dễ dàng sử dụng đồng USD hơn.
Sau sự kiện này, các phát ngôn của Nixon về Trung Quốc cũng cởi mở hơn hẳn. Nổi bật là trong cuộc họp báo ngày 29/4/1971, Nixon đã nói thẳng: "Tôi hi vọng và trông đợi được tới thăm Trung Quốc đại lục - nhưng tôi chưa biết là thăm trên danh nghĩa gì... Nước Mỹ đang hướng tới một mối quan hệ bình thường với Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa".
Phía Trung Quốc đến lúc này có thể nói đã thấy rõ "bài ngửa" của Mỹ. Tháng 5/1971, thông qua Pakistan, Chu Ân Lai nhắn với Nixon rằng chính phủ Bắc Kinh sẵn sàng chào đón một chuyến thăm chính thức của Nixon, hoặc một đặc phái viên của Nixon tới Trung Quốc để đẩy mạnh tiến trình thảo luận.
Sau vài tuần trao đổi qua lại, đôi bên thống nhất sẽ để Kissinger tới Bắc Kinh trong một chuyến thăm bí mật. Ngày 9/7/1971, để đánh lừa truyền thông, Kissinger trong khi đang thăm Pakistan đã vờ cáo ốm, rồi sau đó đáp chuyên cơ bay thẳng tới Bắc Kinh để hội đàm với Chu Ân Lai.
Henry Kissinger (trái) trong cuộc gặp bí mật với Chu Ân Lai năm 1971. Ảnh: Britannica
Trong hai ngày hội đàm bí mật tại Bắc Kinh, Kissinger và Chu Ân Lai đã thảo luận về các vấn đề Đài Loan, Liên Xô, lên kế hoạch cho chuyến thăm của Nixon tới Bắc Kinh vào mùa xuân năm 1972, và soạn thảo một số chi tiết cho bản nháp của tuyên bố chung (sau này được biết đến với tên gọi Thông cáo Thượng Hải) giữa hai nước trong chuyến thăm sắp tới của Nixon.
Trở về từ Bắc Kinh, Kissinger báo với Nixon rằng Tổng thống Mỹ "đã có được đúng những gì mình muốn". "Chúng tôi đã đặt nền móng để ngài và Mao Trạch Đông đưa lịch sử bước sang trang mới" - Kissinger nói thêm.
Ngày 15/7/1971, trên sóng truyền hình quốc gia, Nixon công khai với người dân nước Mỹ cũng như toàn thế giới rằng ông đã cử Cố vấn An ninh Quốc gia Henry Kissinger tới Trung Quốc, và kết quả của các cuộc họp mặt tại đây là thỏa thuận về một chuyến thăm cấp nhà nước của Tổng thống Mỹ tới Trung Quốc vào mùa xuân năm 1972.
"Chuyến thăm này không có ý muốn gây hại tới lợi ích của bất kì quốc gia nào khác. Tôi làm điều này bởi tôi tin chắc rằng tất cả các nước trên thế giới sẽ hưởng lợi từ một mối quan hệ bớt căng thẳng và tốt đẹp hơn giữa Mỹ và Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa" - Nixon phát biểu.
Vài giờ sau khi đưa ra tuyên bố trên truyền hình, Nixon nhận được một cuộc gọi từ Kissinger. Ở bên kia đầu dây, Kissinger báo cáo Tổng thống Mỹ về phản ứng của các bên đối với việc Nixon tuyên bố sẽ sớm thăm Trung Quốc, trong đó nhấn mạnh phản ứng hết sức tiêu cực từ chính quyền Tưởng Giới Thạch.
Nixon đáp:
Phúc Lộc Thọ.
Thông tin báo chí đưa: Trong tuần qua sau khi đắc cử Tổng thống Mỹ trong cuộc bầu 8/11/2016, một trong những chính khách đầu tiên được ông Trump mời tới đại bản doanh của mình để tham vấn có cựu ngoại trưởng Mỹ Henry Kissinger.
Kissinger là cựu ngoại trưởng Hoa Kỳ dưới thời TT Mỹ Nixon và là một trong những kiến trúc sư của Bản hiệp định Hòa Bình Paris ký giữa Mỹ và Việt Nam năm 1973; Bản hiệp đình này đã chấm dứt sự can thiệp của Mỹ vào chiến trường Việt Nam dẫn tới sự sụp đổ chính phủ Việt Nam Cộng hòa năm 1975…
Để đi tới bản hiệp định này ký vào 27/1/1973 hai bên đã cò cử với nhau suốt 5 năm trong đó có những cuộc họp riêng nhiều lần giữa Kissinger và Lê Đức Thọ; Cả 2 ông này sau đó đã được trao giải hòa bình Nobel nhưng ông Lê Đức Thọ đã từ chối không nhận…
Để đi đến việc ký kết Hiệp định Pari về Việt nam năm 1973: Mỹ cam kết đơn phương rút lực lượng quân đội ra khỏi miền nam Việt Nam; mất chỗ dựa này, quân đội Việt Nam cộng hòa đã bị đánh bại vào mùa xuân 1975…Nhiều chính khách Việt Nam cộng hòa vẫn tỏ căm hận Kissiger coi ông như là kẻ phản bội, bán đứng đồng minh…
Kissinger không chỉ là người bị coi là kẻ “đầu têu” trong việc hy sinh người “chiến hữu” chống cộng Việt Nam công hòa mà Kissinger còn được biết đến như là kẻ mở cánh cửa thông thương Trung-Mỹ; mở ra ký nguyên mới trong quan hệ Trung-Mỹ…
Chính sách “ chơi con bài Trung Quốc” nhằm trước tiên giải quyệt thế kẹt của Mỹ trong cuộc chiến Việt Nam một cuộc chiến do Mỹ không thể thắng chứ không phải Mỹ nhường Việt Cộng…
Bắt tay với Trung Quốc, chính sách của Mỹ dưới thời ngoại trưởng Kissinger còn nuôi dưỡng mục đích: kiềm chế và làm sụp đổ Liên bang Xô Viết…Chính sách này chững mực nào Mỹ đã thành công dưới thời TT Reagan…
Sự sụp đổ của Việt Nam cộng hòa phải chăng là do bởi sự phản bội của Kissinger ? Nhìn nhận như vậy là có phần cảm tính bởi: sau 1968 chính quyền của TT Nixon sau khi tung ra hàng loạt chiến lược, chiến thuật quân sự cùng với hơn nửa triệu quân với một bộ máy chiến tranh hùng hậu nhưng đã bất lực trong việc đè bẹp ý chí phản kháng của quân đội Việt Nam CS…
Đây là giai đoạn nhà nước CS Việt Nam đã kết hợp, hợp nhất tài giỏi và khá nhuẫn nhuyễn giữa chủ nghĩa yêu nước của quảng đại nhân dân với giáo thuyết CS; Sự hợp nhất này khiến cho hàng triệu người dân Việt Nam quyết lao vào cuộc chiến sống mái với quân đội Mỹ được tuyên truyền là quân đội ngoại xâm tàn ác nhất thế giới.
Người dân CS Việt Nam được nhòi sọ: yêu nước thì phải theo CS đánh đuổi Mỹ…Cho đến nay sau mấy chục năm chủ thuyết CS hoành hành tại Việt Nam đã mở mắt cho nhiều người về sự sai lầm ngộ nhận, sự phó thác tình cảm yêu nước thiêng liêng của mình vào tay CS...
Còn người Mỹ, chưa hẳn đã thất bại hoàn toàn mà Mỹ chịu thua rút quân đội về nước là do bởi một phần do sức mạnh quật cường của người nông dân Việt bị CS lợi dụng; Mặt khác chính phủ Mỹ còn bị một sức ép, sức kháng cự quyết liệt của nhân dân Mỹ chán ghét chiến tranh…Người Mỹ không muốn con em mình phải chết tại một chiến trường xa xôi chẳng liên quan gì đến quyền lợi của nước Mỹ…
Những cuộc xuống đường được hàng triệu người tham gia; Những bộ phim của Oliver Stone đã cho thấy nội bộ nước Mỹ bị cắt xé đau đớn ra nhiều mảng như thế nào bởi cuộc chiến Việt Nam…
Kissinger là người tìm cách giúp Chính phủ Mỹ rút ra khỏi cái vũng lầy cuộc chiến Việt Nam, tìm cách từ mặt, không dây với cái đám CS hiếu chiến…Và lần này ông Trump mời Kissinger để không ngoài mục địch để tham vấn các đối sách thích hợp để ứng phó với 2 thằng CS cuối cùng của hành tinh này đang xưng hùng xưng bá ở Châu Á; Điều trớ trêu là cả 2 thằng CS này lại đang ứng xử với nhau như chó với mèo và đều muốn bắt tay với Mỹ, lợi dụng Mỹ để diệt nhau…
Trong thâm tâm, một nhà tài phiệt như Trump chắc chỉ muốn “chôn sống” cho khuất mắt cả 2 thằng CS thối tha này nhưng chắc là không làm nổi bằng súng đạn ví Mỹ đã từng làm và thất bại ?
Chắc Trump muốn tranh thủ kiến thức và kinh nghiệm của Kissinger vì ông biết không người Mỹ, không chính khách Mỹ nào hiểu 2 cái thằng CS này bằng Kissinger…
Nếu giai đoạn 1972, Mỹ “ chơi con bài Trung Quốc” để kiềm chế Việt Nam CS, giúp Mỹ thoát ra khỏi bãi lầy cuộc chiến Việt Nam và giúp Mỹ làm sụp đổ Liên bang Xô Viết và khối Đông Âu thì hiện nay Trump định tiêu diệt đám CS nặc nô bằng cách: bắt tay với Trung Cộng để diệt Việt Cộng hay ngược lại dùng Việt Cộng để kiềm chế làm uy sụp Trung Cộng như chính sách của Chính phủ Obama-Clinton?
Chưa rõ Trump sẽ áp dụng chiến lược nào phải chờ khi ông nhậm chức mới biết…Chắc ông Trump hiểu triết lý sống của người châu Á: Không thể bẻ đũa cả bó !
Việc Trump tuyên bố hủy TPP chưa thể đánh giá đầy đủ được chính sách đối ngoại và chính sách “diệt cộng” của Trump sẽ như thế nào; Chỉ biết rằng: Trong chính quyền Mỹ sắp tới, có rất nhiều các nhà tài phiệt và các tướng diều hâu do vậy họ không dễ gì chung giường chung chiếu với đám CS nặc nô…
Đối với người dân Việt Nam biết đâu việc Trump hủy TPP sẽ là cái điềm giống như chuyện “ Tái ông mất ngựa” trong truyện ngụ ngôn Trung Quốc…P.L.T.
Triều Tiên "ngoạ hổ tàng long" khiến Mỹ bó tay?
VietTimes -- Mọi phương án quân sự đều có rủi ro rất cao và không thể dự đoán về mức độ, thậm chí có thể gây ra bi kịch to lớn khó có thể tin nổi với việc dẫn đến một cuộc chiến tranh vô cùng thê thảm.
Phong Vân - /
Tên lửa đạn đạo của Triều Tiên. Ảnh: FTchinese
Tờ Financial Times Anh ngày 6/7 cho rằng việc Triều Tiên phóng thử tên lửa đạn đạo tầm xa đã tăng mạnh rủi ro ở bán đảo Triều Tiên, nhưng các chuyên gia cho rằng muốn đồng thời giải quyết mối đe dọa không ngừng tăng lên từ Triều Tiên và đảm bảo cho Seoul không bị báo thù, phương án quân sự của Mỹ là có hạn. Tướng Mike Mullen, người từng làm Chủ tịch Hội đồng Tham mưu trưởng Liên quân Mỹdưới thời Tổng thống Barack Obama cho rằng: "con đường khả thi” duy nhất giải quyết tình hình Triều Tiên chính là Mỹ hợp tác với Trung Quốc, bởi vì các biện pháp quân sự mà Mỹ có thể áp dụng đều có rủi ro rất lớn. Năm 2006, khi Triều Tiên chuẩn bị phóng một tên lửa đạn đạo tầm xa, cựu Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ William Perry và ông Ashton Carter – người sau này làm Bộ trưởng Quốc phòng dưới thời Barack Obama đã kêu gọi Tổng thống Mỹ khi đó George W. Bush áp dụng tấn công kiểu phẫu thuật “đánh đòn phủ đầu”, tiêu diệt quả tên lửa đó. Mặc dù Lầu Năm Góc có kế hoạch phát động tấn công tiềm tàng đối với Triều Tiên, nhưng đa số chuyên gia cho rằng hiện nay Mỹ đã có ít sự lựa chọn hơn. Trước đây, cho dù chỉ tiến hành tấn công hạn chế đối với chính quyền Kim Jong-un, thì đã có rủi ro tương đối lớn. Sự tiến bộ của Triều Tiên trong những năm gần đây đã làm gia tăng loại rủi ro này. Tướng Mike Mullen nói: “Đầu óc chúng ta nóng lên là không cần thiết. Có phương án quân sự, nhưng vấn đề là sẽ có hậu quả gì. Quan trọng không phải là chúng ta có tiến hành tấn công hiệu quả hay không, mà là Kim Jong-un sẽ làm như thế nào?”.
Tướng Mike Mullen, cựu Chủ tịch Hội đồng Tham mưu trưởng Liên quân Mỹ. Ảnh: Huffington Post
Theo tướng Mike Mullen có rất nhiều rủi ro, từ việc Triều Tiên phát động tấn công thông thường đối với Hàn Quốc đến Kim Jong-un có thể sử dụng vũ khí hạt nhân nhằm vào Hàn Quốc. Tướng Mike Mullen nói: “Mỗi phương án (của Mỹ) đều có rủi ro rất cao, ai cũng không biết sẽ cao đến mức nào, đặc biệt là Triều Tiên có một nhà lãnh đạo không thể dự đoán như vậy”. Vào đầu năm nay, Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ James Mattis đã ám chỉ về những rủi ro này. Khi đó, ông cho biết bất cứ phương án giải quyết quân sự nào đều sẽ “gây ra bi kịch to lớn khó có thể tin nổi”. Sau đó, ông còn cho rằng “đó sẽ là một cuộc chiến tranh vô cùng thê thảm kể từ chiến tranh Triều Tiên năm 1953 đến nay”. Đô đốc nghỉ hưu William Fallon, người từng làm Tư lệnh Bộ Tư lệnh Thái Bình Dương Mỹ vào năm 2006 cho rằng Mỹ không có sự lựa chọn tốt. “Có một số người phải chăng cho rằng nếu chúng ta áp dụng phương án quân sự nào đó thì Kim Jong-un sẽ từ bỏ vũ khí của ông ta? Trường hợp này sẽ không xảy ra”. William Fallon cho rằng: “Tin tức tình báo về Iran của chúng ta tốt hơn nhiều, nhưng rõ ràng là khi đó tấn công quân sự cũng hoàn toàn không phải là một phương án khả thi”. Theo William Fallon, nhà lãnh đạo Triều Tiên Kim Jong-un giấu tên lửa trong các công sự dưới lòng đất ở các khu vực trên toàn quốc của Triều Tiên. Điều này làm cho chúng khó bị dò tìm hơn. Việc kiểm soát được tất cả các địa điểm có khả năng trước khi Triều Tiên có thể tiến hành báo thù là không thực tế. Hiện nay, Triều Tiên còn đang nghiên cứu tên lửa nhiên liệu rắn, do đó khó có thể tiến hành cảnh báo sớm.
Nhà lãnh đạo Triều Tiên Kim Jong-un, người khó dự đoán. Ảnh: Daily Express
Một sĩ quan tình báo quân sự từng phụ trách phát hiện các mục tiêu của Triều Tiên dưới thời Tổng thống Mỹ Bill Clinton cho rằng ngày càng khó phát hiện ra kho vũ khí của Triều Tiên. “Khi đó xác định danh sách mục tiêu là một cơn ác mộng, hiện nay đã trở nên gay go hơn”. Tất cả đều được giấu ở đường hầm trong núi, rất khó tìm được mục tiêu. Bruce Bennett, chuyên gia về vấn đề quân sự Triều Tiên của Công ty RAND Mỹ cho rằng Triều Tiên đã triển khai tới 6.000 hệ thống pháo tầm bắn có thể vươn tới Seoul ở khu vực phi quân sự. Bruce Bennett nói: “Mặc dù họ chỉ khởi động một bộ phận nhỏ đối với Seoul thì cũng có thể tiến hành hủy diệt nghiêm trọng. Hiện nay, Triều Tiên đã sở hữu vũ khí hạt nhân, vì vậy một lo ngại mới là Triều Tiên có thể phóng tên lửa đạn đạo lắp đầu đạn hạt nhân hoặc vũ khí hóa học”. Lầu Năm Góc cũng đối mặt với nhiệm vụ khó khăn hơn, bởi vì việc phóng thử tên lửa đạn đạo xuyên lục địa mới nhất của Triều Tiên đã sử dụng xe phóng cơ động. Điều này làm cho hoạt động phóng khó trinh sát hơn. Triều Tiên đã tiến hành hai vụ thử tên lửa nhiên liệu rắn, thời gian triển khai ngắn hơn nhiều. Nhà phân tích Bruce Klingner từng làm cho Cơ quan Tình báo Trung ương Mỹ (CIA) cho rằng từ cuộc diễn tập mô phỏng tác chiến trước đây có thể thấy nếu bán đảo Triều Tiên xảy ra chiến tranh, Mỹ và đồng minh luôn giành chiến thắng, nhưng “cái giá phải trả là vài trăm nghìn người bị thương vong”. Ông Bruce Klingner nhấn mạnh, do Triều Tiên sở hữu vũ khí hạt nhân, hậu quả chiến tranh sẽ nghiêm trọng hơn. Danh sách không kích càng dài, khả năng nổ ra chiến tranh toàn diện càng lớn