Nhạc sĩ Lam Phương qua đời ở tuổi 83, tối 22/12 sau thời gian chữa tai biến mạch máu não tại Fountain Valley, California. Người thân cho biết nhạc sĩ qua đời sau hai tuần nhập viện. Thời gian dài trước khi mất, nhạc sĩ liệt nửa người do biến chứng của tai biến, bệnh tim và các bệnh tuổi già.
Hồi tháng 11, ca sĩ Quang Thành còn trò chuyện với ông qua điện thoại nhân lễ Tạ Ơn ở Mỹ. Trong những cuộc trò chuyện cuối đời với Quang Thành, Lam Phương nói ước mong khi mất, ông có thể nằm cạnh mộ mẹ ở quê nhà Kiên Giang.
Lam Phương là tác giả âm nhạc tiêu biểu của Sài Gòn giai đoạn 1954 - 1975. Ông sáng tác khoảng 217 ca khúc, trong đó, đa số là tác phẩm bất hủ trong lòng người mộ điệu từ thập niên 1950 đến nay.
Hay tin nhạc sĩ Lam Phương qua đời, ca sĩ Thanh Hà nói như "sét đánh ngang tai". Chị xem ông là một trong những người quan trọng nhất trong con đường ca hát của mình. Ngày đầu vào nghề, chị được cùng ông thực hiện album Tình đẹp như mơ, gồm 10 tình nhạc phẩm Lam Phương. Ông gò từng cách luyến láy của chị, giúp chị nhập tâm để hiểu tinh thần tác phẩm. Ông giới thiệu chị đến các trung tâm âm nhạc hải ngoại, từng bước đưa chị vào nghề. Những năm cuối đời, Lam Phương phải ngồi xe lăn, chị thường mua đồ ăn sang nhà mời ông. Sức khỏe yếu, ông bầu bạn với chiếc tivi, lấy âm nhạc làm nguồn sống. Thanh Hà nói: "Ông hiền hơn cả chữ 'hiền'. Tôi chưa từng thấy một nghệ sĩ nào mộc mạc hơn thế".
Phương Dung cho biết bà tiếc nuối khi làng nhạc mất đi một tác giả tài hoa. Danh ca nói: "Các thế hệ người yêu nhạc không ai không biết đến nhạc phẩm của anh. Anh là người hiền lành, sống lành mạnh, không kiêu ngạo, được rất nhiều người yêu mến".
Lam Phương tên thật là Lâm Đình Phùng, sinh ra ngày 20/3/1937 ở Kiên Giang, là con đầu trong gia đình năm người con. Cha nhạc sĩ là ông Lâm Đình Chất, người gốc Hoa, và thân mẫu là bà Trần Thị Nho, một thôn nữ nghèo. 10 tuổi, ông lên Sài Gòn học nhạc, may mắn được nhạc sĩ Hoàng Lang và Lê Thương chỉ dẫn. Ông lấy bút danh Lam Phương để làm nhẹ đi hai chữ Lâm và Phùng trong họ tên, với ý nghĩa "hướng về phương trời màu xanh hy vọng".
Ca khúc đầu tay của ông là bài Chiều thu ấy, viết năm 15 tuổi. Thời gian đầu sáng tác, ông gặp khó khăn về tài chính khi thường xuyên phải vay tiền bạn bè để tự phát hành tác phẩm. Thành công với bài hát đầu tay, Lam Phương càng miệt mài sáng tác.
Năm 1955, Lam Phương tung loạt ca khúc viết về quê hương, trong đó nổi tiếng nhất là Khúc ca ngày mùa. 1959 ông kết hôn với diễn viên kịch Túy Hồng. Bối cảnh sinh hoạt văn hóa Sài Gòn từ những năm 1960 hun đúc tài năng ông qua nhiều tình khúc. Từ đó, nhạc sĩ Lam Phương dần thoát kiếp nghèo của đời nhập cư, gia nhập vào làng nhạc, sân khấu kịch nghệ và tỏa sáng.
Năm 1975, ông theo gia đình sang Mỹ định cư. Để có tiền nuôi vợ con, Lam Phương làm đủ thứ nghề, từ lau sàn nhà, dọn dẹp cho hãng Sears, đến những việc nặng nhọc như thợ mài, thợ tiện. Sau khi cuộc sống nơi đất khách dần ổn định, cứ mỗi cuối tuần ông cố gắng thu xếp thuê một quán ăn làm sân khấu ông và Túy Hồng có cơ hội sống lại với nhạc kịch.
Sau khi ly dị với Túy Hồng, ông sang Pháp sinh sống cùng em gái. Đổ vỡ hôn nhân, chuyện buồn tình cảm, thăng trầm trong cuộc sống khiến ông cho ra đời nhiều tình khúc say lòng khán giả như: Tình bơ vơ, Cho em quên tuổi ngọc, Lầm, Buồn, Say, Mơ, Hạnh phúc mang theo, Ngày tạm biệt, Bài tango cho em, Mùa thu yêu đương...
Năm 1995, Lam Phương trở về Mỹ. Từ năm 1996 đến 1998, ông cộng tác với các trung tâm âm nhạc người Việt tại Mỹ, Pháp và lưu diễn ở nhiều nước châu Âu. Năm 2016, ông cùng đoàn nghệ sĩ hải ngoại thực hiện chương trình Tình ca Lam Phương tại Singapore. Tâm Giao - Mai Nhật
Lam Phương - Một đời "trăm nhớ ngàn thương"
Dân trí - Dù cho Lam Phương viết về nhiều chủ đề, nhưng phần lớn ca khúc được ưa thích của ông là những bản nhạc tình, viết cho tình yêu, viết cho thân phận. Nhiều bài trong số đó, ông dành cho chính mình.
Lam Phương bắt đầu sáng tác từ thập niên 1950, có sự nghiệp đồ sộ với khoảng hơn 200 ca khúc viết về nhiều chủ đề, từ tình yêu quê hương, tới thân phận con người, kiếp sống tha hương…
Nhưng hơn tất cả, những người yêu mến nhạc của ông vẫn nhớ về ông nhất với thể loại nhạc tình, viết về tình yêu.
Trong số trên 200 tác phẩm, Lam Phương đề cập nhiều thể loại đề tài, những câu chuyện dựng trên nền nhiều khung cảnh vô cùng sinh động, từ cuộc sống thôn quê thanh bình, nơi có "trời bao la, ánh nắng mai hé đầu ghềnh, lan dần tới đồng xanh" (Nắng đẹp miền Nam), tới những phố núi nơi "vừa đi đã mỏi, đường quanh co quyện gốc thông già" (Thành phố buồn), hay những bãi biển có "sóng vỗ từng lớp xa, bọt tràn theo từng làn gió đưa" (Biển tình)...
Dường như tất cả mọi thân phận, mọi hình ảnh ông cảm nhận được đều có thể đi vào nhạc, từ cuộc đời "người nông thôn quên sương gió" tới những người trai khoác áo lính, từ những cơ cực của kiếp nghèo "sống tha hương thân gầy gò gửi cho gió sương", tới những đôi lứa ngập tràn hạnh phúc, vùng vẫy trong tình yêu, những nụ cười, những giọt lệ đớn đau hay hoan hỉ, đều được ông đưa vào nhạc.
Dù cho Lam Phương viết về nhiều chủ đề, phần lớn ca khúc được ưa thích của ông là những bản nhạc tình, viết cho tình yêu, viết cho thân phận. Nhiều bài trong số đó, ông dành cho chính mình. Nhạc tình của ông như một dòng chảy tự nhiên tha thiết và lưu lại đậm dấu trong tâm trí nhiều người yêu nhạc.
Viết về nỗi buồn trong tình yêu, có lẽ không nhạc sĩ nào qua nổi Lam Phương. Ca từ và giai điệu trong các ca khúc của ông đã chuyên chở được đầy đủ cảm xúc buồn bã, não nề, đầy đủ tâm trạng buồn vui của những người chớm yêu hay đau đớn khi tình yêu vỗ cánh bay đi.
Từ những nỗi buồn man mác và lãng mạn, không dễ dàng cắt nghĩa, giống như chuyện tình trong tác phẩm Thành phố buồn, lấy bối cảnh thành phố Đà Lạt với rừng thông chen lẫn sương khói hư ảo:
Thành phố nào nhớ không em? Nơi chúng mình tìm phút êm đềm Thành phố nào vừa đi đã mỏi Đường quanh co quyện gốc thông già Chiều đan tay nghe nắng chan hòa Nắng hôn nhẹ làm hồng môi em Mắt em buồn trong sương chiều... Anh thấy đẹp hơn…
Tới những nỗi buồn đau, đắng cay của cặp đôi bên nhau trong lần cuối trước khi chia lìa. Những ca từ thổn thức chan hòa nước mắt, như tiếng lòng của người trai trong đêm cuối, tâm sự với người tình của mình để rồi hôm sau hai người phải lìa xa:
Giọt lệ này em cho anh hơn tất cả Giọt lệ sầu em đã giết trọn tim anh Đêm hôm nay trên cánh tay này Ta cho nhau những lời nồng say Chuyện tình mình xây bằng nước mắt Có bao giờ tan vỡ đâu em? Tàn hẹn hò, em suy tư, anh thức trắng Gần một người sao vẫn thấy lòng cô đơn Khi xa em đau buốt tâm hồn Nghe quanh đây đâu cũng là em Và từng hồi ngoài hiên lá rụng buồn thêm... (Giọt lệ sầu)
Sự buồn bã của người trai tự hỏi lòng đầy thương nhớ "chiều hôm nay trời thanh vắng em đi về, về với ai?", được ông khắc họa đầy sinh động:
Mất em rồi, xa em rồi Hoa đã tàn, nhụy đã phai Chiều hôm nay trời thanh vắng em đi về, về với ai Một người đi, một người sầu Nhìn hoa úa buồn về mau Đôi chân mòn tìm dư âm hè phố vắng Lòng còn thương, tình còn nồng Mà đêm nhớ, ngày chờ mong Bao thu rồi nhìn lá chết rơi ngoài song... (Trăm nhớ ngàn thương)
Bão tố triền miên ngày em về nhà đó Buồn hắt buồn hiu ngõ đêm sầu cô liêu (Cỏ úa)
Có thể thấy Lam Phương là bậc thầy về ngôn từ khi mô tả tâm trạng con người. Hầu hết các bài hát hát nói lên câu chuyện về những cuộc tình dang dở đều chạm tới tâm can người nghe, khiến cho bất cứ ai cũng đều cảm thấy ca từ ấy, có đôi lúc, trong những hoàn cảnh cụ thể, dường như là tác giả viết cho chính mình. Anh đâu ngờ Có ngày đàn đứt dây tơ Một phút tim anh ơ hờ Trọn kiếp anh vương sầu nhớ Nói đi em cả đời mình mãi đi tìm Cả đời mình xây ước mơ Cho ngày mộng được nên thơ Cuối cùng là tình bơ vơ (Tình bơ vơ)
Những sắc thái trong phút giây chia xa, có lẽ không ca khúc nào ấn tượng và đi vào lòng người sâu sắc hơn "Phút cuối": Chỉ còn gần em một giây phút thôi Một giây nữa thôi là xa nhau rồi Người theo cánh chim về vui với đời Để lại thương nhớ cho kiếp đơn côi Núi đồi lồng lộng chiều mưa nhớ ai Biển xanh vẫn xanh người đi sao đành Để trong giấc mơ hồn anh thẫn thờ Em ơi bao giờ mới được gần nhau...
Ca từ, giai điệu dễ nghe, dễ hát, dung dị, nhiều câu từ mộc mạc, chân phương, giống như lời ai đó tự sự, nghĩ sao viết ra như vậy, khiến cho người nghe có cảm giác được đồng cảm, như nói hộ tiếng lòng, nhất là khi ở trong hoàn cảnh u sầu, trắc trở trong yêu đương.
Tình yêu với những sắc thái đối lập, từ hạnh phúc, khổ đau, buồn tủi, vui mừng… được Lam Phương khai thác triệt để tới từng khía cạnh nhỏ nhất. Kho nhạc tình của ông giống như một vườn hoa muôn sắc, không bông hoa nào lẫn với bông nào.
Bên cạnh những sáng tác buồn, Lam Phương còn để lại nhiều bài hát thể hiện niềm hạnh phúc tuyệt vời của những cặp tình nhân khi bên nhau: Nằm nghe sóng vỗ từng lớp xa Bọt tràn theo từng làn gió đưa Một vầng trăng sáng với tình yêu chúng ta Vượt ngàn hải lý cũng không xa Biển rộng đất trời chỉ có ta Thì dòng ngân hà mình cũng qua Biển không biên giới, như tình anh với em Hơn cả những vì sao đêm... Trăng nhô lên cao, trăng gác trên đầu núi Mây xanh xanh lơ vì đắm say tình mới Đến đây với em mà ngỡ trong giấc mơ Mắt em âu sầu là cả một trời thơ Không gian im nghe nhịp đôi tim hẹn ước Mong sao tương lai đường trăng ta cùng bước Siết tay dắt nhau mình lánh xa thế nhân Lánh xa ưu phiền đắng cay trần gian Đời anh sẽ đẹp vì có em Ngày dài sẽ làm mình nhớ thêm Biển xanh cát trắng, sóng hòa nhịp ái ân Không còn những chiều bâng khuâng... (Biển tình)
Những ca khúc rộn vang tâm trạng tươi mới, vui vẻ, hoan hỉ khi ngọn lửa tình bùng cháy, "tuôn trào ngọt ngào như dòng suối": Từ ngày có em về, Nhà mình toàn ánh trăng thề. Dòng nhạc tình đang tắt lâu, tuôn trào ngọt ngào như dòng suối… Giờ mình có nhau rồi, đời đẹp vì tiếng em cười. Vượt ngàn trùng qua bể khơi, dắt dìu cùng về căn nhà mới. (Bài Tango cho em) Những khúc hoan ca, khi "thuyền tình vào bến mới": Đường vào Paris Có lắm nụ hồng Có tiếng thì thầm, Nhưng anh chẳng cần Mình sống cho nhau (Mùa thu yêu đương)
Làn mi ướt mắt nai tròn xoe ngơ ngác. Bé ơi, nhìn em, anh ngẩn ngơ. Và anh viết cho em bài ca mơ ước, dù mơ ước chỉ là ước mơ. (Bé yêu)
Cuộc đời Lam Phương thật nhiều thăng trầm, mỗi giai đoạn cuộc sống của ông đều ảnh hưởng sâu sắc tới những sáng tác. Tài hoa, nhưng thất bại trong tình yêu, đổ vỡ trong hôn nhân, khiến các ca khúc luôn toát ra màu sắc buồn bã, u hoài. Một đời luôn đau đáu thương nhớ, tiếc nuối, hoài niệm… Và cuối cùng là sự cô đơn. Dường như tất cả cảm xúc ấy chất chứa trong ông, theo ông cả một hành trình đời người.
Tới những sáng tác nói về sự cô đơn, ông cũng mô tả cảm xúc ấy sinh động tột bậc: Sớm mai thức giấc, nhìn quanh một mình Ngoài hiên nắng lóe, đàn chim giật mình Biết lời tỏ tình, đã có người nghe Đường xưa quen lối, tình dối người mang Tình duyên trăm mối, một kiếp đa đoan Cố tìm tình chồng chất ngổn ngang Còn bao lâu nữa khi ta bạc đầu Tình cờ gặp nhau, ngỡ ngàng nhìn nhau Để rồi còn gì nữa cho nhau. (Một mình) Em đi rồi, đường xưa có nắng không anh? Lá hoa còn xanh, hay tàn theo tháng ngày ? Giờ một mình anh, lẻ bước trong sương mai Người tình còn đâu, chỉ đớn đau con tim… (Em đi rồi)
"Tình duyên trăm mối, một kiếp đa đoan", Lam Phương đã vĩnh viễn dừng chân trong cuộc viễn du giữa cuộc đời. Sẽ không còn có thêm nét nhạc nào toát lên từ sự cô đơn, khổ đau, buồn bã nữa. Thế nhưng, những ca khúc ông để lại chắc chắn sẽ còn run rẩy trên môi người, trong trái tim những người tình.
Bảo Khánh
Tưởng nhớ tác giả Thành phố buồn
TP - Nhạc sĩ Lam Phương từ trần chiều tối 22/12 tại thành phố Fountain Valley, bang California, Mỹ. Là một trong số những tên tuổi đại chúng hàng đầu của tân nhạc Việt Nam, ông có nhiều sáng tác được đông đảo công chúng ưa chuộng như Thành phố buồn, Tình bơ vơ, Duyên kiếp, Phút cuối…
Âm nhạc Lam Phương sử dụng nhuần nhuyễn chất liệu truyền thống với khúc thức giản dị, ca từ có độ trau chuốt dễ đi vào lòng người. Ông dường như có khả năng xóa nhòa ranh giới giữa “nhạc sang” và “nhạc sến”.
Lam Phương tên thật là Lâm Đình Phùng, sinh ra tại Rạch Giá, Kiên Giang. Năm 10 tuổi, mẹ gửi ông lên Sài Gòn học, sống ở nhà người bác ruột. Ông bắt đầu tự mày mò học nhạc, rồi may mắn được nhạc sĩ Hoàng Lang và nhạc sĩ Lê Thương chỉ dẫn. Bút danh Lam Phương do ông lấy từ hai chữ trong tên thật của mình là Lâm và Phùng với ý nghĩa “hướng về phương trời màu xanh hy vọng”.
Ca khúc đầu tay của ông là bài Chiều thu ấy, viết khi mới 15 tuổi. Thời gian đầu sáng tác, ông gặp rất nhiều khó khăn về tài chính nên thường phải vay tiền những người bạn của mình để tự phát hành các tác phẩm âm nhạc cho đến khi nổi tiếng với Kiếp nghèo. Nhưng phải đến Thành phố buồn viết tại Đà Lạt năm 1970 ông mới thực sự trở thành ông hoàng nhạc tình miền Nam. Bài hát đem về cho ông ít nhất 12 triệu đồng tiền Việt Nam Cộng hòa. Trong khi một xe máy Honda nhập nguyên chiếc từ Nhật về lúc đó chỉ 30.000đ, theo nhạc sĩ Tuấn Khanh. Đây có thể coi là một trong những bản tình ca có sức ám ảnh lớn trong kho tàng nhạc Việt.
Năm 18 tuổi, ông xuất bản hàng loạt ca khúc viết về quê hương, trong đó Khúc ca ngày mùa được hầu hết các trường học ở vùng Đồng bằng sông Cửu Long chọn để dạy cho học sinh. Năm 1959, ông kết hôn cùng nghệ sĩ Túy Hồng và chuyên viết nhạc cho các vở kịch do vợ đóng vai chính. Sự khởi đầu và kết thúc của cuộc hôn nhân này được đánh dấu bằng Ngày hạnh phúc và Lầm. Ngoài ra ông có một lịch sử tình trường phong phú với nhiều nữ danh ca trong đó phải kể đến Bạch Yến (nguồn cảm hứng của Tình bơ vơ,Chờ người…), Minh Hiếu (Biển tình)… Mỗi người đi qua đời ông đều để lại cho nhạc Việt những bản tình ca đi vào lòng nhiều thế hệ.
Thường đến thăm ông những ngày cuối đời, ca sĩ Quang Thành cho hay: “Trong những lần chúng tôi chuyện trò, ông luôn nhắn gửi lời cảm ơn đến khán giả khắp nơi, đặc biệt là khán giả trong nước. Ông nói nhớ Việt Nam, mong ngày về thắp cho mẹ một nén nhang tại mộ phần của bà ở chùa Phật Lớn, Rạch Giá, Kiên Giang và nếu được sau này nằm luôn bên mẹ - tình yêu đầu tiên và cuối cùng của ông”.
Sau khi định cư tại Mỹ, nhạc sĩ tài danh phải làm đủ thứ nghề, từ lau sàn nhà, quét dọn, đến thợ mài, thợ tiện... trước khi trở lại với âm nhạc, tiếp tục sáng tác. Từ 1996 đến 1998, ông cộng tác với các trung tâm âm nhạc người Việt tại Mỹ, Pháp và đi lưu diễn ở nhiều nước châu Âu, châu Mỹ. Năm 1999, ông bị tai biến mạch máu não, phải trải qua nhiều đợt điều trị. Thời gian này ông nhận được nhiều tình cảm quý báu từ người hâm mộ giúp ông chống chọi với bạo bệnh. Theo Wikipedia thì em gái ông bỏ cả nhà hàng bên Pháp bay sang Mỹ để chăm sóc cho anh, hay một người yêu nhạc từ bên Úc mua cho ông một căn nhà và ngày nào cũng gọi điện để bắt ông phải nói chuyện. Bà còn đến tận nơi, vứt chiếc xe lăn ra xa để ông phải tự đi. Giữa tháng 12 năm nay, bệnh tim và tai biến tái phát khiến ông phải nhập viện cấp cứu.
Năm 2016, Trung tâm Thúy Nga tổ chức liveshow tôn vinh ông tại Singapore. Cũng từ thời điểm này, tác phẩm của Lam Phương bắt đầu được chính thức vang lên trong nước. Một cuốn sách về cuộc đời và sự nghiệp của ông cũng được NXB Phụ nữ ấn hành cuối năm 2019. Nhạc sĩ Tuấn Khanh đánh giá Lam Phương “thật sự là một tài năng hiếm có và đáng kính trọng trong ký ức âm nhạc của người Việt”.
“Tôi đau lòng quá bởi đời sống vốn đã không nhiều hạnh phúc nay lại mất thêm chỗ dựa tinh thần. Biết lấy gì bù đắp! Dẫu vẫn biết sống gửi thác về nhưng trước sinh ly tử biệt, tôi đau buồn như mất đi một người cha. Từ nay tôi không còn được nghe tiếng cười của ông nữa, không ai còn nghe thấy nữa, nhưng tôi biết mọi người sẽ tiếc thương và nhớ ông mãi mãi. Tôi cầu chúc ông Lam Phương an nghỉ trong cõi bình an đời đời!”.