Vietnamville http://www.vietnamville.ca

Sạc pin điện thoại cũng phải nhập khẩu CSVN không chế tạo nỗi sau 70 năm cách mạng XHCN!
30.09.2017

CSVN chi giõi nói khoác lác hơn là làm!
Tại hội thảo Phát triển công nghiệp hỗ trợ tại Việt Nam do Bộ KH&ĐT tổ chức vào ngày 11-9 ở Hà Nội, một số đại biểu cho rằng doanh nghiệp (DN) Việt Nam không thể cung cấp được cái sạc pin, ốc vít… cho các DN nước ngoài (FDI).

Theo ông Shim Won Hwan, Tổng Giám đốc tổ hợp Samsung tại Việt Nam, công nghiệp hỗ trợ ở Việt Nam còn lạc hậu. Hiện các DN Việt chỉ cung ứng được sản phẩm về in ấn, bao bì cho Samsung.

Đồng quan điểm, GS Nguyễn Mại, Chủ tịch Hiệp hội DN đầu tư nước ngoài, cho biết sau 14 năm triển khai công nghiệp phụ trợ, nhiều loại sản phẩm như ô tô, điện thoại di động, da giày, dệt may… vẫn chủ yếu là gia công, lắp ráp. Việt Nam chưa định hình được loại hình công nghiệp này. Nguyên nhân là do Việt Nam chưa có chiến lược đầu tư ưu tiên phát triển một vài loại công nghiệp hỗ trợ quốc gia để tạo ra sản lượng quy mô lớn.

Chia sẻ tại hội thảo, ông Nguyễn Văn Hiếu, Thứ trưởng Bộ KH&ĐT, cho hay hiện những dự án đầu tư của Samsung đã bước đầu hình thành chuỗi sản xuất, cung ứng linh kiện điện tử tại Việt Nam với sự tham gia của hơn 100 DN vệ tinh nước ngoài và một số DN Việt Nam. Tuy nhiên, do cơ chế, chính sách từ Chính phủ còn chưa thực sự mang tính đột phá, các DN hạn chế về công nghệ, vốn, năng lực sản xuất, kinh nghiệm quản lý, nguồn nhân lực... nên hầu như họ chưa tham gia vào chuỗi sản xuất linh kiện này.

Theo ông Hiếu, Bộ KH&ĐT cam kết sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho các DN để xây dựng cơ chế, khung pháp lý mang tính thực tiễn cao tạo động lực phát triển lĩnh vực công nghiệp hỗ trợ trong nước. Đồng thời làm cầu nối để các DN Việt Nam tham gia vào chuỗi sản xuất của các DN FDI.

Theo Trà Phương (Pháp luật TPHCM)


Doanh nghiệp Việt "nóng mặt" vì không làm nổi ốc vít

TTO - Vẫn không có doanh nghiệp nào khẳng định làm được ốc vít theo tiêu chuẩn Samsung. Hàng loạt lý do, khó khăn và đề xuất được đưa ra để hàng VN tiến lên được đẳng cấp thế giới...

Dây chuyền sản xuất của Samsung Thái Nguyên. Vẫn rất ít  doanh nghiệp VN tham gia được vào chuỗi cung ứng cho Samsung, chủ yếu chỉ cung ứng được bao bì.

Đó là nội dung tại Diễn đàn bàn về việc VN không làm nổi con ốc vít cho Samsung được Phòng Thương mại Công nghiệp VN (VCCI) và báo Diễn đàn doanh nghiệp tổ chức ngày 1-11.

 Công nghệ lạc hậu, không giám sát chất lượng

Ông Vũ Tiến Lộc, Chủ tịch VCCI cho rằng việc Samsung công bố gần 170 linh kiện, như ốc vít, sạc pin và nêu doanh nghiệp VN không đáp ứng được không phải là cá biệt. Bởi vì Canon, hay trước đây là Sony cũng chỉ có thể sử dụng doanh nghiệp VN trong việc làm bao bì...

Ông Lộc công nhận thông tin trên đã đụng đến lòng tự ái. Nên cần bàn thảo kỹ nguyên nhân và đưa giải pháp để doanh nghiệp VN đạt đẳng cấp thế giới.

Theo ông Lộc, thời gian vừa qua nguyên nhân sâu xa là môi trường kinh doanh tại VN chưa thực bình đẳng, nhiều doanh nghiệp không nhất thiết đầu tư vào công nghệ, quản trị nhưng vẫn cạnh tranh được nhờ vào mối quan hệ. Chừng nào còn tình trạng đó, theo ông Lộc, sẽ khó cho đầu tư vào công nghệ, nâng cao năng lực cạnh tranh.

Ông Trần Việt Thanh, Thứ trưởng Bộ KHCN, thừa nhận phần lớn doanh nghiệp VN đang dùng công nghệ lạc hậu so với mức trung bình thế giới 2-3 thế hệ.

Nhóm doanh nghiệp có trình độ tiên tiến chỉ 12%, chủ yếu là doanh nghiệp FDI. 88% còn lại thuộc trung bình, lạc hậu. Doanh nghiệp VN đầu tư đổi mới công nghệ chỉ dưới 0,5% doanh thu, trong khi hàn Quốc là 10% - gấp khoảng 20 lần.

VN nhập máy móc về đổi mới công nghệ nhưng theo ông Thanh, nguồn gốc lại chủ yếu từ... Trung Quốc.

 Dù pháp luật hiện hành bắt buộc doanh nghiệp nhà nước phải trích thu nhập tính thuế vào quỹ phát triển khoa học công nghệ nhưng rất ít doanh nghiệp thành lập.

“Với tình hình như thế, khó có khả năng cạnh tranh, khó tồn tại bền vững trên thị trường nội địa, chưa nói thế giới”, ông Thanh nói.

Ông Vũ Thanh Thắng, Phó Chủ tịch Tập đoàn công nghệ BKAV cũng chỉ thẳng nguyên nhân: khi làm sản phẩm Smart home, đặt hàng các doanh nghiệp phụ trợ trong nước thì lúc đầu họ hào hứng. Nhưng khi đem đến thì có hàng chục lỗi. Đem về sản xuất lại, vẫn chỉ ra được cả chục lỗi. Kết quả, thay vì đi đặt, Bkav phải tự đầu tư làm nhà máy cơ khí. “Doanh nghiệp VN thường làm không đến nơi đến chốn”- ông Thắng nói.

Trần Đăng Thái, một nhân viên kỹ thuật cũng góp ý: “cháu đã từng làm ở cả doanh nghiệp FDI và doanh nghiệp VN. Tại sao không làm được, cháu thấy VN không quản lý chất lượng sản phẩm dù áp dụng mô hình quản lý của Nhật. Giờ công nghệ ta thua Campuchia, họ làm được ô tô, ta có làm được đâu”...

Ông Nguyễn Mạnh Quân, Viện trưởng Viện nghiên cứu doanh nghiệp thuộc VCCI khẳng định năng lực nhận thức của VN thì không nghi ngờ, thi quốc tế thường giải cao là ví dụ. Nhưng khi tham gia mạng lưới toàn cầu, ốc vít VN không biết lắp vào đâu. Bàn tay tài hoa người thợ VN không tham gia được vào các chi tiết đòi hỏi chính xác tuyệt đối.

Ông Quân nêu một ý khác là các nhà sản xuất lớn rất khôn ngoan khi viện dẫn những áp lực từ thị trường để từ chối doanh nghiệp VN.

Phải liên kết với nhau để làm...

Chuyên gia kinh tế Nguyễn Minh Phong cho rằng nếu sản phẩm Việt không có đẳng cấp quốc tế sẽ ngày càng thu hẹp thị phần. Theo ông Phong, muốn làm được con ốc vít, hay sản phẩm đẳng cấp quốc tế, ngoài việc phải có công nghệ, mẫu mã, quy trình giám sát chất lượng thì cần cả quản lý nhà nước, tư duy, thể chế... cũng ở tầm quốc tế...

Người Việt ra nước ngoài đều thấy không thua người nước ngoài. Plappy bird đã đạt chuẩn quốc tế. Khó khăn ta chưa có tư duy, thể chế tầm quốc tế, chưa có thị trường công nghệ thuận lợi cho doanh nghiệp...

Lấy ví dụ có người VN  làm tàu ngầm bán được cho nước ngoài, ông Phong cho rằng phải coi họ là báu vật, nhưng thể chế ta vẫn... để họ ở ngoài. “Cần có bộ máy tốt hỗ trợ công nghệ, phát triển tập đoàn tư nhân, tạo cơ hội bình đẳng về vốn cho những người có sáng kiến”, ông Phong nói. 

Ông Nguyễn Anh Tuấn, chủ tịch công ty Thăng Long Teach tự đứng dậy “cướp diễn đàn” nêu khi thấy có thông tin không làm nổi con ốc vít cho Samsung thì doanh nghiệp ngạc nhiên, tự ái.

Nhưng ông Tuấn công nhận trước ta tư duy cái gì  cũng làm được. Thực tế, sau mở cửa ta hầu như VN không làm được cái gì. Tuy nhiên, ông Tuấn nêu thực tế VN trải thảm đỏ ưu đãi những doanh nghiệp nước ngoài như Samsung những thứ không bao giờ doanh nghiệp VN dám... mơ.

Giải pháp, theo ông Tuấn, doanh nghiệp nên tự cứu mình, đừng chờ chính sách, đừng chờ nhà nước ép Samsung: Thay vì độc lập, các doanh nghiệp cần liên kết với nhau, để tham gia chuỗi. 

PGS. TS. Tạ Lợi, Đại học Kinh tế quốc dân nêu các mô hình, các nước đều hoạch định chiến lược như Hàn Quốc lấy ngành điện tử mũi nhọn, hỗ trợ mạnh; Đài Loan chọn tham gia chuỗi, không làm sản phẩm cuối cùng, nhưng điện thoại Iphone họ có phần giá trị gia tăng lớn.

Trong khi đó, theo ông Lợi, tại VN, doanh nghiệp và cơ quan chức năng vẫn như hai bánh răng chạy hai hướng. 

Ông Vũ Tiến Lộc cho biết đã đề nghị Samsung giúp tạo ra những nhà cung cấp. Tuy nhiên, theo ông Lộc, VN cần hỗ trợ mạnh cho doanh nghiệp của mình...  C.V.KÌNH

CÁI GÌ CHÚNG TA CŨNG THUA LÀO, CAMPUCHIA ?


Đình Long

Kinh te Viet Nam thời CS tut hau, Viet Nam thua Lao va Campuchia

Cha con ông Trần Quốc Hải - nông dân ở Tây Ninh đã sang Campuchia sửa chữa, chế tạo thành công xe bọc thép cho nước này và được trao tặng Huân chương vương quốc Campuchia.


Đó là câu hỏi nhức nhối mà nhiều người đặt ra khi chứng kiến Việt Nam ngày càng thua Campuchia và Lào về nhiều mặt, ngay cả ở những lĩnh vực mà chúng ta từng tự hào và có lợi thế vượt trội so với hai nước láng giềng.Quả thật, nhận định Việt Nam bị Lào, Campuchia vượt qua không còn là dự báo, không còn là nguy cơ nữa mà đã thành hiện thực và cái danh sách thua kém ngày càng kéo dài ra. Đó quả là điều đáng xấu hổ!

Mới đây nhất, các nhà làm du lịch Việt thừa nhận rằng, cũng trong điều kiện khó khăn nhưng du lịch Campuchia vẫn trỗi dậy và phát triển mạnh mẽ vì “họ làm chuyên nghiệp và hơn hẳn chúng ta về cách quảng bá, giới thiệu du lịch của họ tới các nước trên thế giới”.

Và còn hàng hoạt sự thua kém khác đã được các chuyên gia đề cập rất nhiều, ngày càng bộc lộ rõ rệt, chủ yếu do bản thân Việt Nam dậm chân tại chỗ hoặc tự làm mình kém đi trong khi các nước xung quanh không ngừng nỗ lực vươn lên:

Việt Nam xếp sau Lào về chỉ số năng suất sáng tạo. Chúng ta đi sau Campuchia về công nghiệp ô tô, thậm chí những lĩnh vực nông nghiệp có thế mạnh như lúa gạo cũng không hơn được họ. Campuchia đã tự chế đươc ô tô điều khiển bằng smartphone giá 100 triệu đồng, trong khi năng lực của Việt Nam bị đánh giá là …không làm nổi một cái ốc vít!

Ông Lý Quang Diệu, cố Thủ Tướng Singapore từng nhận xét rằng “Nếu có vị trí số một ở Đông Nam Á thì đó phải là Việt Nam. Bởi so sánh về địa chính trị, tài nguyên, con người, Việt Nam không thể xếp sau nước nào trong khu vực”.
Campuchia và Lào - trước đây chưa từng được coi là đối thủ cạnh tranh về vốn đầu tư trực tiếp nước ngoài cũng đang vượt Việt Nam. Tốc độ tăng trưởng của Campuchia hơn Việt Nam và tính ổn định trong nền kinh tế cũng có phần vượt qua Việt Nam, do họ không lạm phát nhiều như chúng ta; Tốc độ internet 3G Việt Nam thua Lào và Campuchia; Việt Nam đang bị đánh giá thấp về nhân lực, giáo dục, số bằng sáng chế và ấn bản khoa học thấp hơn so với Lào…

Ông Lý Quang Diệu, cố Thủ Tướng Singapore từng nhận xét rằng “Nếu có vị trí số một ở Đông Nam Á thì đó phải là Việt Nam. Bởi so sánh về địa chính trị, tài nguyên, con người, Việt Nam không thể xếp sau nước nào trong khu vực”.

Bản thân chúng ta cũng từng kỳ vọng Việt Nam sẽ là “con hổ”, “con rồng” dẫn đầu Đông Nam Á nhưng vì sao bây giờ thua kém cả Campuchia và Lào? Cái gì đã làm cho chúng ta tụt hậu nhanh như vậy? Lý giải như thế nào về chuyện Lào, Camphuchia được đánh giá là đi sau Việt Nam trong nhiều lĩnh vực lại có kết quả được đánh giá tốt hơn Việt Nam?

Câu trả lời, như nhiều chuyên gia đã chỉ ra, đó là nền kinh tế của hai nước Lào và Campuchia ít bị can thiệp hơn, thủ tục không rối rắm như Việt Nam. Mức độ mở cửa của họ lớn hơn chúng ta. Đào tạo nhân lực, thu hút nhân tài tốt hơn Việt Nam.

Lâu nay chúng ta thường tự hào tố chất người Việt Nam thông minh, sáng tạo nhưng các chỉ số từ nghiên cứu mới nhất đã nói rõ chỉ số năng suất sáng tạo của Việt Nam đứng sau Lào, năng suất lao động kém Campuchia. Bằng chứng là Việt Nam có nhiều tỷ phú hơn Lào, Campuchia nhưng sự giàu có đó đa phần không xuất phát từ sản xuất, sáng tạo mà chủ yếu từ bất động sản. Thế nên đến cái tăm, cái cúc áo, cái lược, cái kim, sợi chỉ… cũng phải nhập từ Trung Quốc.

Không chỉ tụt hậu trong hiện tại, nhìn về tương lai có nhiều chỉ dấu cho thấy Việt Nam sẽ thụt lùi ngày càng xa so với hai nước láng giềng. Bởi tác động tăng trưởng truyền thống của Việt Nam dường như “đã tới hạn”, nền kinh tế mất cân đối và kém hiệu quả khiến Việt Nam “rơi bẫy thu nhập trung bình”.

Các nhà đầu tư nước ngoài xếp hạng cơ sở hạ tầng của Việt Nam ngang bằng với Campuchia và Lào, trong khi những chỉ số như tham nhũng, gánh nặng về quy định pháp luật của Việt Nam lại bị đánh giá là hơn cả Lào và Campuchia.

Sự thua kém này chính là sự phản ánh một phần tính hiệu quả của chính sách mà chúng ta đã và đang áp dụng. Nói cách khác, đó chính là tính thiếu hiệu quả trong việc hoạch định các chính sách đầu tư cho phát triển, nhất là đầu tư phát triển trí tuệ xã hội, đầu tư phát triển con người.

Điều này lý giải vì sao, thế giới đánh giá thấp Việt Nam về mặt chất lượng con người, khi chúng ta thiếu cơ chế chính sách khuyến khích, tạo động lực cho mọi người sáng tạo, phát huy hết tiềm năng của mình. Trong khi “đầu ra của tất cả các đầu tư không phải là con người tử tế, con người có trình độ thì chúng ta không có tương lai như tương lai cần có của con người”.

Nhiều người thường đổ lỗi cho khủng hoảng kinh tế, rủi ro xảy ra trên thế giới, chiến tranh… để biện minh cho sự tụt hậu và mất mát của mình. Thực tế, Việt Nam có quá nhiều thuận lợi nhưng không biết tận dụng, thậm chí còn tạo ra cơ chế làm khó cho chính mình, kiềm hãm sự phát triển. Từ bài học Singapore, Hàn Quốc, Nhật, Israel… đã chỉ ra rằng con người, chất xám, sự sáng tạo, thể chế hợp lý là những yếu tố đáng quý nhất của một quốc gia chứ không phải là tài nguyên thiên thiên.

Tương lai Việt Nam nói chung và nền kinh tế nói riêng có thể vươn lên không, hay tiếp tục thua xa các nước là một câu hỏi khó trả lời.

Nhưng có một điều chắc chắn: Nếu Việt Nam tiếp tục dựa vào việc đào tài nguyên lên bán, dựa vào lao động giá rẻ, đào tạo yếu, hiệu quả đầu tư thấp hoặc đầu cơ mới có thể làm giàu mà không tạo nền móng cho sự sáng tạo thì câu trả lời đã có sẵn.

Cha con ông Trần Quốc Hải - nông dân ở Tây Ninh đã sang Campuchia sửa chữa, chế tạo thành công xe bọc thép cho nước này và được trao tặng Huân chương vương quốc Campuchia. Ông nói: "Nếu cơ chế cho phép hỗ trợ ở mức như Chính phủ Campuchia thì chắc chắn người dân có thể sáng tạo ngay trên quê hương mình". Nông dân này từng nói: “Làm khoa học ở Việt Nam buồn, buồn lắm”.

Đình Long

Việt Nam thua Lào, Campuchia: Cần học hỏi các nước 'kém'


Ông Võ Trí Thành - Chuyên gia kinh tế vĩ mô cho rằng với bối cảnh mới, Việt Nam cần thay đổi tư duy để tham gia cuộc chơi mới này - hội nhập sâu rộng hơn.

Ông Võ Trí Thành - Chuyên gia kinh tế vĩ mô - Viện Nghiên cứu Quản lý Kinh tế Trung ương cho rằng với bối cảnh mới, Việt Nam cần thay đổi tư duy để tham gia cuộc chơi mới này – hội nhập sâu rộng hơn. Nhưng trong cuộc chơi này không nên dùng chữ thắng thua. Điều quan trọng là mỗi quốc gia cần học hỏi lẫn nhau, cạnh tranh lẫn nhau.

- Quan điểm của ông về những những ý kiến cho rằng Việt Nam đang “tụt hậu” so với Lào và Campuchia?

Thực tế, đây là số liệu thống kê và dự báo chốt ở năm 2014, được công bố trong Báo cáo Năng lực cạnh tranh toàn cầu (Global Competitiveness Report) vào đầu 2015. Theo tôi, đây không phải là số liệu báo cáo mới nhất. Cập nhật Báo cáo Cạnh tranh toàn cầu GCR 2015-16, được công bố vào tháng 8/2015, Việt Nam vẫn được xếp hạng ở vị thứ 56, có sự cải thiện đáng kể. Theo báo cáo gần nhất này thì tại Đông Nam Á, Việt Nam đứng thứ 6, sau Singapore (2), Malaysia (18), Thái Lan (32), Indonesia (37) và Philippines (47).

Trong khu vực, Việt Nam là quốc gia có mức tăng bậc mạnh nhất. Lào và Campuchia lần lượt xếp thứ 83 và 90 theo bảng xếp hạng, cách xa Việt Nam. Đó là xếp trên thứ hạng dựa trên thang điểm tổng với 140 quốc gia tham gia khảo sát.

Tuy nhiên, đấy là câu chuyện của đầu năm 2015 và bây giờ đã là thời điểm của năm 2016 các tổ chức vẫn chưa có báo cáo thực tiễn để nhìn nhận đánh giá tình hình của mỗi quốc gia.

Riêng trong năm 2015 Cộng đồng kinh tế ASEAN – AEC bắt đầu có hiệu lực, lãnh đạo các nước trong khối đã có tuyên bố chung về tầm nhìn ASEAN. Tuyên bố chung này gắn với 4 trụ cột: Thị trường – một nền sản xuất thống nhất; Cạnh tranh và sáng tạo; Phát triển hỗ trợ doanh nghiệp (DN) vừa và nhỏ, hỗ trợ cho Lào, Campuchia, Myanmar; Một nền kinh tế khu vực mở - có tiếng nói chung. Bên cạnh AEC, TPP, còn ASEAN + 6, đã được ký kết và mở ra nhiều cơ hội cho Việt Nam bứt phá trong năm 2016.

Theo tôi, với bối cảnh mới, Việt Nam cần thay đổi tư duy để tham gia cuộc chơi mới này - hội nhập sâu rộng hơn. Nhưng trong cuộc chơi này không nên dùng chữ thắng thua. Bởi Việt Nam có tiến lên, Việt Nam có đóng góp cho khu vực và thế giới; ngược lại thế giới và khu vực có tiến lên Việt Nam có thể học hỏi. Và truờng hợp của Lào, Campuchia cũng vậy thôi. Điều quan trọng là mỗi quốc gia cần học hỏi lẫn nhau, cạnh tranh lẫn nhau.

Mỗi quốc gia có sự lựa chọn riêng cho mình. Một nghiên cứu về chuỗi giá trị ở Trung Quốc khá thú vị khi thắng, thua hay vượt mặt đều dựa vào cái bánh nền kinh tế của đất nước. Cái bánh ngày càng to rất nhanh, nên có thể tất cả cùng thắng nhưng với tỷ trọng nhỏ. Vì vậy vấn đề ở đây là giá trị tuyệt đối và tương đối của bánh nhưng quan trọng là mình dành được phần bao nhiêu.

Năm 1995, giá trị gia tăng do DN Trung Quốc tạo nên trong nền kinh tế Trung Quốc là 90% , DN FDI chỉ góp 10%… năm 2010: bánh to hơn nhưng giá trị gia tăng DN Trung Quốc chỉ chiếm 50%, DN FDI tạo ra 50% giá trị gia tăng của nền kinh tế. Điều này cho thấy cái bánh to ra dù tỷ trọng của DN Trung Quốc nhỏ đi nhưng Trung Quốc được lợi nhờ sự kết nối của DN trong và cả nước ngoài.

– Thưa ông, rất nhiều chuyên gia cho rằng, Việt Nam vẫn đang ở thế bị động ngay trong AEC. Trong một thị trường chung đã mở, có hiệu lực, một trình độ tổ chức kinh doanh nói chung của cộng đồng DN nếu còn yếu kém thì khả năng VN tụt hậu sẽ xảy ra nếu chúng ta không thực sự cẩn trọng, ông nghĩ sao về vấn đề này?

Hiện tại, ngân sách của chúng ta hết sức khó khăn, nợ công ngày càng gia tăng. Dù Việt Nam dưới ngưỡng hội nhập nhưng rủi ro lại cao dần lên. Như hệ thống ngân hàng đã qua cơn bĩ cực, dần bình thường nhưng vẫn còn một khoảng cách rất lớn để nó thực sự lành mạnh, đáp ứng được thông lệ chuẩn mực của quốc tế.

Khi nền kinh tế phục hồi, tăng trưởng cao hơn sẽ tạo nhiều công ăn việc làm, DN phát triển. Thế nhưng, bức tranh đó vẫn chưa rõ ràng. Sự tăng trưởng hồi phục chủ yếu ở một số lĩnh vực trong ngành công nghiệp chế biến, đặc biệt là xuất khẩu. Công nghiệp và xuất khẩu thì bị chi phối, còn DN trong nước, đặc biệt DN vừa và nhỏ lại hết sức khó khăn.

Trong năm qua, nông nghiệp tăng trưởng chậm lại đáng kể: xuất khẩu giảm, mức tăng âm. Còn về dịch vụ, cách đây 3 năm, khi gia nhập WTO, mức tăng trưởng cao hơn kinh tế thế giới nhưng 2 năm trở lại đây lại thấp hơn mức tăng trưởng trung bình. Do đó, nó không còn là đầu kéo cho tăng trưởng nữa. Trong khi đó, dư địa chính sách, đặc biệt chính sách vĩ mô, tiền tệ, tài khóa của chúng ta còn rất hạn hẹp…

Như vậy có thể khẳng định chúng ta có nhiều điểm yếu. Chỉ so sánh Việt Nam trong chỉ số con so với Lào là phát triển cụm công nghiệp ngành và năng lực marketing, thì Việt Nam với định hướng phát triển công nghiệp hóa hiện đại hóa đất nước đến 2020 đã cả chục năm, vẫn thua sau Lào là một quốc gia chưa vượt chúng ta về thu hút đầu tư FDI và phát triển công nghiệp. Cũng như, trong thời buổi mà hàm lượng giá trị chất xám sẽ quyết định năng lực cạnh tranh của nền kinh tế sáng tạo, Việt Nam lại còn kém cỏi về marketing.

Những so sánh này thực sự Việt Nam cần xem xét lại mình. Do vậy, để không bị mang tiếng là kém cỏi, vượt mặt có lẽ Việt Nam cũng cần phải học ngay cả những quốc gia đựoc coi là “kém cỏi” hơn mình…

Việt Nam vẫn còn rất nhiều việc phải làm, phải học hỏi các quốc gia ngay sát nách, chứ chưa bàn tới thị trường mở rộng hay các DN ở những quốc gia xa xôi…

– Vậy chúng ta cần có những giải pháp nào để tháo gỡ những khó khăn trước mắt? Để không bị các nước láng giềng vượt mặt, thưa ông?

Theo tôi, trước hết chính sách tiền tệ phải được cân bằng, giữ ổn định thành quả kinh tế vĩ mô. Việt Nam làm sao phải cân bằng việc lãi suất, tính toán sao cho tương thích với sức ép mất giá đối với đồng tiền Việt Nam.

Chính sách tài khóa thâm hụt đang lớn dần, nhờ phục hồi có thể khá hơn chút. Nhưng một phần đóng góp rất lớn vào ngân sách là dầu thô lại đang giảm. Hạch toán Quốc hội đã thông qua là 60 USD một thùng nhưng hiện tại chỉ 30-35 USD một thùng.

Trong khi đó, nợ công vẫn tiếp tục gia tăng. Việt Nam vẫn phải dành một khoản rất lớn trong trái phiếu để trả nợ trước. Như vậy, còn đâu dư địa hỗ trợ cho quá trình phục hồi phát triển nền kinh tế.

Song quan trọng nhất vẫn là cải cách thể chế. Điều quan trọng nhất của Việt Nam là tận dụng được cơ hội. Đây cũng chính là thách thức lớn nhất. Muốn tận dụng được cơ hội thì vai trò Nhà nước là rất lớn và nỗ lực của DN là rất cao. Trong đó, Nhà nước phải chuyên nghiệp, minh bạch và có tính xây dựng hơn. Còn DN phải thích ứng về mặt tuân thủ những đòi hỏi, tiêu chuẩn, cam kết mới.

Thách thức là đem lại lợi ích và tạo ra chất xúc tác mạnh cho nền phát triển. Song, trong ngắn hạn, không phải ai cũng sẽ tốt lên. Một số doanh nghiệp, người lao động sẽ phải chịu tác động tiêu cực do cạnh tranh, chưa đủ năng lực đáp ứng, chưa kịp chuyển đổi thích ứng.

Song cũng có nhiều cách giảm thiểu tác động tiêu cực. Theo đó, đứng về DN, với sân chơi rộng mở, họ phải có nỗ lực, tìm cách chuyển đổi. Đặc biệt trong lĩnh vực khó khăn, DN phải tự tìm ra những nhánh vẫn còn lợi thế so sánh. Nhà nước có thể hỗ trợ tài chính, đào tạo, thông tin để quá trình chuyển dịch, tìm kiếm cơ hội mới bớt khó khăn, nhọc nhằn hơn.

Trong năm 2016, ngành được kỳ vọng nhất với sự tăng trưởng hồi phục là một số lĩnh vực trong ngành công nghiệp chế biến, đặc biệt là xuất khẩu. Đây là những chỉ dấu cho thấy trong cuộc cạnh tranh của thị trường hẹp thuộc Cộng đồng Kinh tế ASEAN, Việt Nam vẫn còn rất nhiều việc phải làm, phải học hỏi các quốc gia ngay sát nách, chứ chưa bàn tới thị trường mở rộng hay các DN ở những quốc gia xa xôi…

Theo Hà Phương/Diễn Đàn Doanh Nghiệp
Việt Nam thua Lào và Campuchia mọi mặt - Vì sao?
Cát Linh, phóng viên RFA
2017-04-28
Cựu đệ nhất phu nhân Michelle Obama (thứ 4 từ trái) và phu nhân thủ tướng Hunsen thăm một trường học ở Siem Reap vào ngày 21 tháng 3 năm 2015.
Cựu đệ nhất phu nhân Michelle Obama (thứ 4 từ trái) và phu nhân thủ tướng Hunsen thăm một trường học ở Siem Reap vào ngày 21 tháng 3 năm 2015.

Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc vừa kết thúc chuyến thăm chính thức Campuchia và Lào từ ngày 24 đến 27 tháng 4, năm 2017.

Theo thông tin nhận được từ trong nước, rất nhiều hợp tác quan hệ song phương giữa Việt Nam, Lào và Campuchia được đánh giá tăng trưởng tốt trong vài năm qua. Tuy nhiên, theo những số liệu báo cáo do Ngân hàng thế giới – World Bank và Diễn đàn kinh tế Thế giới – WEF đưa ra cho thấy Việt Nam ngày càng thua Lào và Campuchia về mọi mặt.

Thậm chí, trong một bài viết đăng tải trên báo Một Thế giới viết rằng: “Việt Nam bị Lào, Campuchia vượt qua không còn là dự báo, không còn là nguy cơ nữa mà đã thành hiện thực và cái danh sách thua kém ngày càng dài ra.”

Kinh tế

Nói về báo cáo của các tổ chức tài chính thế giới liên quan đến mức tăng trưởng của ba nước Việt Nam, Lào, Campuchia, Tiến sĩ kinh tế Lê Đăng Doanh, nguyên là Viện trưởng Viện Quản lý Kinh tế Trung ương, từ Hà Nội đưa ra những điểm ông cho là đáng chú ý:

“Cái tốc độ tăng trưởng của nền kinh tế Campuchia và của Lào cao hơn Việt Nam những năm gần đây. Campuchia tăng trưởng khoảng 7 – 8%. Trong khi đó Việt Nam năm ngoái chỉ tăng 6,21%, quí 1 năm nay tăng 5%.

Cái thứ hai, số doanh nghiệp tư nhân của Campuchia thì cũng cao hơn Việt Nam.

Campuchia cũng ít, hay hầu như không có những doanh nghiệp nhà nước lớn như Việt Nam kinh doanh vào những lĩnh vực có tính chất thương mại.

Lào có nhiều tài nguyên, nhất là tài nguyên thuỷ điện. và Lào đang cố gắng hướng đến sự phát triển mạnh mẽ.”

Lào có nhiều tài nguyên, nhất là tài nguyên thuỷ điện. và Lào đang cố gắng hướng đến sự phát triển mạnh mẽ.
- Tiến sĩ Lê Đăng Doanh

Báo Một Thế Giới từng trích dẫn lời chuyên gia kinh tế Lưu Bích Hồ - Nguyên Viện trưởng Viện nghiên cứu phát triển – đánh giá về khả năng hoạt động của các doanh nghiệp ở Việt Nam so với Lào và Campuchia. Ông đã đưa ra một vài nhận định khá đồng thuận với Tiến sĩ Lê Đăng Doanh.

Điển hình là ở mô hình kinh tế, một vấn đề dẫn đến sự tụt hậu của Việt Nam. Ông Lưu Bích Hồ cũng nói rằng “doanh nghiệp tư nhân của Campuchia không bị trì trệ, và đặc biệt, Campuchia không có nhiều doanh nghiệp nhà nước nên họ không gặp trở ngại về hệ thống hành chính”. Ngược lại, theo ông, nguyên nhân chủ yếu của Việt Nam là do “bộ máy hành chính quá cồng kềnh và chậm chạp trong việc cải cách.”

Chuyên gia kinh tế Phạm Chi Lan hoàn toàn không phản biện vấn đề này. Bà chia sẻ ý kiến với báo trong nước rằng hoạt động kinh tế của Lào và Campuchia không xây dựng ở quy mô hoành tráng. Ngược lại, họ tập trung một số ít ngành có thế mạnh nên dẫn đến chất lượng hoạt động của doanh nghiệp tốt hơn Việt Nam.

Giáo dục dừng lại

Không phải chỉ riêng nền kinh tế, sự thụt lùi của Việt Nam so với Lào và Campuchia được báo chí trong nước nhắc đến ở nhiều dấu hiệu. Một trong những dấu hiệu đó nằm ở lĩnh vực giáo dục.

Tiến sĩ, nhà giáo Vũ Minh Giang đưa ra ý kiến về dấu hiệu tụt hậu giáo dục ở Việt Nam so với hiện tại và thập kỷ trước.

“Có một thời kỳ người ta đánh giá cao giáo dục Việt Nam thì lúc đó, tôi nghĩ rằng, những thành tựu của giáo dục Việt Nam tập trung ở cái giải quyết mặt bằng có tính đại trà.

Ví dụ từ một dân tộc mà số người không biết chữ rất đông, sau đó bằng nhiều chính sách có tính chất phổ cập thì người biết chữ gần như phổ cập toàn bộ thì đó là thành tích rất lớn của giáo dục Việt Nam.”

Với điều kiện kinh tế, xã hội, địa lý rất khác nhau của các vùng miền trong xã hội Việt Nam, nhưng nền giáo dục Việt Nam đã tạo ra được một sự tương đối khá đồng đều, Nhà giáo Vũ Minh Giang đánh giá đó là một nỗ lực rất lớn.

Tuy nhiên, ông đưa ra phản biện về ý kiến nói rằng giáo dục Việt Nam đã tụt hậu so với các nước láng giềng từ sau khi giáo dục được phổ cập toàn bộ.

000_Hkg1070751-400.jpg
Một trung tâm mua sắm ở Vientiane, Lào vào ngày 29 tháng 2 năm 2008.AFP photo

“Những gì mà ngay cả thời kỳ gọi là phát triển mạnh ấy thì bây giờ không gọi là tụt hậu mà là vẫn duy trì như thế. Người ta gọi là dừng lại. Trong khi đó thì các nước xung quanh phát triển bắt kịp với chuyển biến nhanh của thế giới.”

Vào giữa năm 2016, Nguyên Bộ trưởng Bộ Kế hoạch Đầu tư Bùi Quang Vinh, với vai trò là diễn giả trong buổi toạ đàm tại trường Đại học Tôn Đức Thắng cho biết điều ông trăn trở nhất là nguồn nhân lực của Việt Nam không được đào tạo và sử dụng có hiệu quả. So sánh với hình thức thi cử của các nước khác, ông Vinh chỉ ra thể chế của giáo dục Việt Nam là “kiểm soát đầu vào chặt chẽ mà không xem xét kết quả”.

Nhận xét về điều này, nhà giáo, Tiến sĩ Vũ Minh Giang nói rằng hệ thống giáo dục đào tạo Việt Nam cần phải có những cải cách rất mạnh mẽ và cấp bách. Ông gọi vấn đề này là “Đổi mới căn bản toàn diện.”

Cái điều Việt Nam cần phải làm là cải cách thể chế, cải cách bộ máy, nghĩa là nhà nước làm những việc mà đích thị nhà nước làm có hiệu quả và cần thiết.
- Tiến sĩ Lê Đăng Doanh 

Theo ông, giáo dục Việt Nam đã dừng lại quá lâu một phương thức tiếp cận mà cho đến bây giờ không phù hợp nữa, là tiếp cận nội dung, tức là dạy rất nhiều những kiến thức mà rồi kiến thức đó vận dụng vào xã hội khó khăn. Để tiếp cận nội dung thì học sinh phải học và nhớ rất nhiều. Hệ thống thi cử đánh giá thì cũng theo cách đó.

“Đấy là một hạn chế mà bây giờ đang bắt đầu công việc đổi mới không hề dễ chút nào, rất là khó khăn. Nó chuyển đổi hẳn sang một tiếp cận để người học được học phương pháp, học kỹ năng, học làm người và nhiều cái khác nữa. Bởi bây giờ, kiến thức thì người ta có thể tìm thấy ở bất cứ đâu, học ở bất cứ đâu.”

Bên cạnh đó, ông ý kiến thêm, người học phổ thông ở Việt Nam còn nhiều hạn chế về định hướng ngành nghề tương lai. Ông nhận thấy sự học ở Việt Nam vẫn còn trong tư tưởng Đại học là con đường duy nhất nên tạo ra sự mất cân đối trong đào tạo.

Bên cạnh nền giáo dục có tính cách đại chúng, theo nhà giáo Vũ Minh Giang, cần phải có một cơ chế thu hút nhân tài, sử dụng tài năng.

“Việc tìm, phát hiện và đặc biệt sử dụng tài năng ở Việt Nam hiện nay vẫn còn đang nhiều cái chưa phù hợp, chưa thu hút tài năng. Nguồn nhân lực tài năng hiện nay đang tìm đường đi nơi này nơi khác, nên vẫn còn hiện tượng người ta hay gọi là chảy máu chất xám.”

Cải cách thể chế

Không thiếu những buổi toạ đàm, những ý kiến của chuyên gia, tiến sĩ trong nước bày tỏ lo ngại về lời cảnh báo Việt Nam thua kém Lào và Campuchia. Ông Võ Trí Thành, chuyên gia kinh tế vĩ mô – Viện Nghiên cứu Quản lý Kinh tế Trung ương, trong lần trả lời báo trong nước vào năm 2016 cho biết giải pháp cần thiết theo ông là chính sách tiền tệ phải được cân bằng, giữ ổn định thành quả kinh tế vĩ mô. Nhưng quan trọng hơn hết là cải cách thể chế.

Đồng thuận với ý kiến này, Tiến sĩ Lê Đăng Doanh nói rằng Việt Nam cần phải xem xét thực hiện một số vấn đề liên quan đến thể chế.

Cái điều Việt Nam cần phải làm là cải cách thể chế, cải cách bộ máy, nghĩa là nhà nước làm những việc mà đích thị nhà nước làm có hiệu quả và cần thiết.
- Tiến sĩ Lê Đăng Doanh

“Cái điều Việt Nam cần phải làm là cải cách thể chế, cải cách bộ máy, nghĩa là nhà nước làm những việc mà đích thị nhà nước làm có hiệu quả và cần thiết. Như chăm lo bảo vệ môi trường, xây dựng kết cấu hạ tầng, chăm lo giáo dục y tế. Còn các lĩnh vực thuần tuý thương mại như sản xuất bia nước ngọt thì nhà nước nên thoái vốn để tư nhân hoạt động có hiệu quả hơn.”

Tiến sĩ Lê Đăng Doanh nói rằng những vấn đề này một lần nữa đã được đề cập trong nghị quyết 19 của năm nay. Kết quả thực hiện sẽ như thế nào, vẫn còn là câu hỏi chưa có đáp án đối với xã hội, người dân Việt Nam. Tuy nhiên, có  hai điều mà ai quan tâm đến tình hình tăng trưởng của đất nước cũng tìm hiểu được, đó là chiếc ôtô "Angkor EV 2014" lấy tên ngôi đền cổ Angkor của Campuchia được điều khiển bằng điện thoại thông minh và thẻ căn cước tần số rađiô (RFID) có trang bị hệ thống GPS, có vận tốc tối đa 60km/giờ và do nhà sáng chế Nhean Phaloek, người Campuchia thiết kế.

Điều thứ hai, là câu nói nổi tiếng của ông Lý Quang Diệu, cố Thủ tướng Singapore từng nhận xét hàng: “Nếu có vị trí số một Đông Nam Á thì đó phải là Việt Nam.”



Thua Lào, Campuchia...  giờ thua cả nước nghèo Châu Phi


Người Việt Nam hạnh phúc chẳng qua chỉ là cái tồn dư rơi rớt của văn hóa làng xã ngàn năm ngay trong sóng gió cuồn cuộn của thế kỷ XXI. Nếu không tự khai phóng, e rằng trăm năm nữa Việt Nam chưa thoát khỏi cảnh một nước thu nhập trung bình thấp.

Cầu học bằng khát vọng chinh phục là nền tảng để thịnh vượng. Ta còn chờ đến lúc nào?

Vị trí địa lý, tài nguyên thiên nhiên không chắc đã làm nên một quốc gia, một dân tộc hùng mạnh, giầu có. Một nền quản trị công tốt, chính sách vĩ mô tốt, một quốc gia hùng cường không thể bắt đầu từ những tồn đọng trong quá khứ.

Tại sao chúng ta nghèo?

Khi xưa ở Trung Quốc, ông Mạnh tử nói rằng: “Quốc dĩ dân vi bản, dân dĩ thực vi tiên”; sau, cũng lại người Trung Quốc khẳng định rằng “Dân dĩ thực vi thiên”. Oái oăm thay, những câu đó lại đúng với người Việt Nam.

Chúng ta là một dân tộc nông nghiệp là chính, bị dằn vặt và lo âu bởi hạt lúa, củ khoai. Rất chua xót, nhưng khó có thể phủ nhận được rằng chúng ta ưu tiên trước nhất và gần như dành cả cuộc đời công dân của mình để lo miếng ăn cho mình và gia đình.

Sông Hàn, Việt Nam, thịnh vượng, hạnh phúc, văn hóa, làng xã, thế kỷ, đô thị, kinh tế
Tại sao chúng ta nghèo? Ảnh minh họa: vneconomy

Như thế tự bản thân đã "gông cùm" chính tư duy, lòng khám phá và khát vọng chinh phục của mình. Mắt chỉ nhìn dạ dày của mình thì làm sao có tư duy mới, làm sao nghĩ tới triết học, hay “bay những chân trời chưa có người bay” – như ý thơ của nhà thơ Trần Dần?

Vì cái ăn có thể làm được tất thẩy, còn cái ăn thì còn sinh tồn, điều này làm tôi bất giác nghĩ đến lời nhân vật Hamlet “tồn tại hay không tồn tại” - William Shakespeare. Có thật chúng ta tồn tại như một dân tộc giầu khát vọng và một tư duy cởi mở, ham khám phá?

Ồ không! Nền văn minh lúa nước, những đồng bằng, dòng sông, thung lũng nuôi lớn bản làng, nuôi lớn dân tộc này, bảo vệ dân tộc này. Nhưng mặt trái là trói buộc người Việt Nam trong cái khuôn chung- văn hóa làng xã.

Đó là một không gian văn hóa đặc quánh và cô tịch và cái ăn “đo” vị trí con người “một miếng giữa làng hơn một sàng xó bếp”. Tư duy sở hữu “tấc đất cắm dùi”, sống với đất đai tổ tiên, bà con chòm xóm khiến ngàn năm người Việt ở ngay ngã ba đường của thế giới (tức là biển Đông) mà không thể trở thành một quốc gia hàng hải, không thể có một đội thương thuyền mạnh.

Với người Việt Nam, biển cả không khác gì một con sông, cho cá cho tôm, nhưng giương buồm ra khơi buôn bán lại là cái gì đó mênh mông, choáng ngợp, bất trắc và đầy nguy hiểm. Đến cả nhà buôn rồi cũng quay về mua đất để cải thiện giai tầng của mình.

“Phi thương bất phú”, không có thương mại biển nghĩa là không có đô thị đúng nghĩa. Không có đô thị, nghĩa là không có được những sinh lực mạnh mẽ cho kinh tế bản địa, trói buộc nó trong tự cung tự cấp. Không có đô thị đúng nghĩa cũng dẫn tới việc chậm thích ứng với cái mới bao gồm cả tri thức, tư tưởng, và những giá trị văn minh.

Đất đai của Việt Nam chỉ vừa đủ cho người dân sống, đại khái chăm cấy chăm cày thì không phải lo đến cái ăn, nhưng ngược lại cũng khó giầu. Kinh tế, tư duy làng xã cũng không cho phép, không mong muốn anh trở thành một cá nhân giầu “xuất chúng”.

Theo dòng lịch sử ta thấy sự thịnh vượng của vương triều Đại Việt đều phải trông đợi vào sự cân bằng trong chính sách ruộng đất.  Khi chính sách không thể giữ sự cân bằng, xã hội phát sinh biến động đỉnh cao là các cuộc khởi nghĩa nông dân. Và trong các cuộc khởi nghĩa nông dân, kinh tế nông nghiệp lại bị tàn phá, những người làm kinh tế giỏi nhất ở nông thôn sớm trở thành những "nạn nhân" đầu tiên.

Tất cả tạo nên cái vòng luẩn quẩn khiến nông thôn Việt Nam không thể bứt ra được cái nghèo truyền thống và khá thơ mộng với mái nhà tranh và đồng lúa chín vàng.

Các nước phương Tây, nền văn minh của họ là sự Phục hưng văn minh Hi – La. Nhận ra được những chân giá trị, cốt lõi của văn hóa – văn minh, người phương Tây mới buôn bán chinh phục khắp thế giới, riêng ở Á Châu các công ty Đông Ấn từng mọc lên như nấm. Tại Châu Á, thời cận – hiện đại, Nhật Bản, Hàn Quốc, Đài Loan đã khai phóng chính mình, rũ bỏ đi những thủ cựu, lạc hậu của văn hóa Á Đông “bơi nổi hưởng lạc cùng văn minh phương Tây” – lời Fukuzawa Yukichi.

Còn ta, ta hài lòng với chính ta. Người Việt Nam hạnh phúc chẳng qua chỉ là cái tồn dư rơi rớt của văn hóa làng xã ngàn năm ngay trong sóng gió cuồn cuộn của thế kỷ XXI. Nếu không tự khai phóng, e rằng trăm năm nữa Việt Nam chưa thoát khỏi cảnh một nước thu nhập trung bình thấp.

Cầu học bằng khát vọng chinh phục là nền tảng để thịnh vượng. Ta còn chờ đến lúc nào?

Sông Hàn


Việt Nam thua Lào và Campuchia mọi mặt - Vì sao?

www.rfa.org/vietnamese/.../vn-lags-behind-laos-n-cambodia-why-cl...
Apr 28, 2017
Theo những số liệu báo cáo do Ngân hàng thế giới – World Bank và Diễn đàn kinh tế Thế giới – WEF đưa ra cho thấy Việt Nam ngày ...

Việt Nam thua Lào và Campuchia: vì sao? | THỜI SỰ | RFA ... - YouTube

https://www.youtube.com/watch?v=0Zqp-l6_RIQ
May 8, 2017 - Uploaded by RFA Tiếng Việt
RFA VIETNAMESE OFFICIAL VIDEO – Kênh thông tin chính thức của đài Á CHÂU TỰ DO] Cảnh báo Việt Nam đang thua ...

Sau 2012, năng suất lao động Việt Nam đã thua Lào - YouTube

https://www.youtube.com/watch?v=82QmCsgFaps
Mar 20, 2017 - Uploaded by VOA Tiếng Việt
Tin tức: http://www.facebook.com/VOATiengViet, http://www.youtube.com/VOATiengVietVideo, http://www ...

URL của bản tin này::http://www.vietnamville.ca/article.6602

© Vietnamville contact: admin@vietnamville.ca